Vào lớp mười, tôi được bầu làm lớp phó văn thể mỹ. Công việc khá vui,
những buổi họp làm báo tường hay tập dượt thi văn nghệ với tôi luôn là
các dịp tụ tập thú vị. Thế nhưng, trong mắt bạn bè, tôi thật vất vả bận
rộn. Thỉnh thoảng, Quang, lớp phó học tập lại chạy tới hỏi han đầy quan
tâm: “Uyên mệt không? Có thời gian để học bài không? Cần chuyện chi, cứ
bảo tớ nha!”
Vào lớp mười, tôi được bầu làm lớp phó văn thể mỹ. Công việc
khá vui, những buổi họp làm báo tường hay tập dượt thi văn nghệ với tôi
luôn là các dịp tụ tập thú vị. Thế nhưng, trong mắt bạn bè, tôi thật
vất vả bận rộn. Thỉnh thoảng, Quang, lớp phó học tập lại chạy tới hỏi
han đầy quan tâm: “Uyên mệt không? Có thời gian để học bài không? Cần
chuyện chi, cứ bảo tớ nha!”
Có lẽ sẽ hơi thiếu sót nếu quên kể rằng các bạn thường gọi tôi là sếp
hoa khôi. Biết mình xinh xắn, tôi thật tự tin. Và nhờ vững tin, các
cuộc thi khéo tay, văn nghệ, báo tường, lớp tôi thường chiếm giải cao.
Điều này càng khiến tôi được thầy cô và bè bạn quý mến. Và tôi đã tự nhủ
cần cố gắng hơn.
Thế rồi tôi bỗng nhận ra mình không đủ sức lực để làm tốt tất cả mọi
việc. Điểm số của tôi bắt đầu sụt giảm, nhất là Toán, Lý. Một hôm, khi
lớp phó học tập giúp thầy phát bài kiểm tra Hình một tiết và mọi người
đọc điểm cho Quang ghi vào sổ, tôi ngồi im, run cầm cập. Tôi nhận điểm
bốn. Sắp tới tên tôi gần cuối sổ, tôi chỉ muốn mặt đất nứt toác ra và
tôi sẽ chui vào đó. Nhưng lạ làm sao, tên tôi đã bị bỏ qua. Giờ ra chơi,
Quang đi xuống bàn tôi, nói nhỏ: “Uyên nè, để tớ giúp Uyên làm bài tập
Toán nhé!” Tôi nuốt nước bọt: “Bạn nhớ tui bị điểm thấp, phải không?”
Quang rụt rè gật đầu.
Cậu ấy thật tình muốn giúp tôi học khá lên. Tuy nhiên, chẳng mấy
chốc, các dự định tốt đẹp của lớp phó học tập bị phá sản. Tôi thường
xuyên đến học nhóm trễ. Lúc ngồi học, tôi lại lơ đãng nhìn qua cửa sổ.
Quang nhắc nhỏ nhẹ, tôi vẫn chẳng buồn nghe. Rồi cuối cùng, tôi bảo
thẳng cậu ấy: “Tui không có thời gian. Tui cũng không khoái mấy môn
Toán, Lý. Bạn chỉ cần cho tui chép bài tập của bạn. Rồi khi kiểm tra,
bạn nhắc bài tui chút chút, được không?” Lớp phó nhìn tôi, kinh ngạc xen
lẫn thất vọng. Nhưng, biết làm sao được. Tôi còn phải lo chương trình
văn nghệ đi thi thành phố. Rồi tôi còn phải góp sức vào các tập chuyên
san khối 10 mà tôi là thành viên nổi bật.
Với sự giúp đỡ bí mật của Quang, tôi không bị điểm thấp, vẫn là “ngôi
sao nhỏ” của thầy cô, bạn bè. Chỉ có điều, tôi không dám nhìn thẳng vào
mắt lớp phó học tập.
Thi học kỳ một. Tôi rất lo khi biết các môn
thi đều phải chia phòng và bài làm sẽ bị gạt phách. Nhưng vận may lại
mỉm cười. Lớp phó học tập và tôi xếp cùng phòng thi. Cho đến buổi thi
Toán cuối cùng, tôi cắn bút. Gần hết giờ, khi tôi ngoái xuống lấy vội
mảnh giấy chép bài giải sẵn của Quang, cô giáo canh thi đột ngột đứng
sau lưng tôi. Cả bài thi của tôi và Quang cùng bị đánh dấu.
Tôi trốn trong góc bãi gửi xe, khóc. Quang dắt xe ngang qua chỗ tôi.
Chừng như muốn đi qua luôn, rồi cậu ấy dừng lại. Nhưng lớp phó im lặng,
chẳng nói gì. Giá mà tôi có thể nói “xin lỗi”! Lẽ nào để là hình ảnh
hoàn hảo trong số đông, tôi đã trở nên xấu xí trong mắt một người. Mà
lại là người bạn quý mến nhất. Sự trừng phạt đau đớn làm sao! Bỗng,
Quang lên tiếng: “Thôi, chuyện qua rồi. Đừng khóc nữa. Tụi mình sẽ lại
học nhóm. Lần này học đàng hoàng, Uyên nhé!”