Thằng
Ruốc em trai tớ sắp đi học lớp một. Trời! Nó nhảy nhót, leo trèo và
chạy lăng xăng suốt ngày không biết mệt. Có lần nửa đêm, tớ suýt ngất
xỉu khi bắt gặp một bóng ma màu trắng đứng trên bàn học. Nghe tiếng tớ
hét thất thanh, bóng ma nhảy vội xuống sàn. Từ dưới tấm trải giường
trắng, thằng Ruốc lọ mọ chui ra.
Cậu bạn cùng lớp mà tớ thầm
thích từ lâu đem qua cho tớ một con mèo lông vàng. Tớ đặt tên nó là Bông
và yêu nó lắm. Vừa lo cho con Bông ăn uống đầy đủ, tớ còn phải luôn để
mắt canh chừng, không cho Ruốc tới gần con mèo yêu quý. Hôm rồi, đi học
thêm về, tớ bắt gặp con Bông ngồi trên nóc tủ sách, miệng ngoác ra kêu
la thảm thiết, vươn tay xuống cào cào, chống cự quyết liệt thằng Ruốc
đang bắc ghế, nhảy chồm chồm nhoai lên tìm cách lôi cổ Bông xuống. Tớ
nhào tới, túm chặt thằng quỷ nhỏ: “Ruốc làm gì đó?” Thằng nhóc mếu máo
chìa ra một con chuột bằng nhựa dẻo:“Em tập cho con Bông bắt chuột thôi
mà!”.
Nỗi phiền toái duy nhất mà con Bông gây ra cho tớ là nó
thường xuyên đi bậy ở các góc khuất. Tớ phải đi dọn rất mệt. Một tối
đang học bài, bỗng tớ nhận ra con Bông biến mất. Đi tìm, thấy Ruốc ngồi
lom khom trong góc nhà, miệng phát ra tiếng kêu “xì xì…”. Tớ rón rén tới
gần. Chao ui, thằng quỷ nhỏ bắt con mèo ngồi trong một cái cốc nhựa cũ,
hệt như là ngồi bô, và cu cậu kiên nhẫn “xi” con mèo. Tớ lại hét ầm
lên. Bố đành phân giải: “Mèo không biết ngồi bô đâu. Tập cho nó bới đất
ấy!”. Nhà tớ ở chung cư, đâu có sân vườn. Hôm đi Vũng Tàu, Ruốc mang
theo cái xẻng nhỏ, hốt về cả một bao cát. Con Bông được một chậu cát
riêng. Tớ đã thoát khỏi tai vạ lau chùi dọn dẹp gầm giường. Tuy nhiên,
hai chị em tớ vẫn cãi nhau luôn.
Dưới sân chung cư có một cây phượng lớn. Mấy thằng nhóc hay làm
những cái thang dây bằng giẻ rách, tập leo trèo lên chạc ba cây phượng
như siêu nhân. Hôm rồi, tớ bỗng phát hiện cái váy dài để mặc đi sinh
nhật đã biến mất. Mở tủ đồ chơi của Ruốc, thấy còn vài mảnh vải vụn sót
lại từ chiếc váy của tớ. Chưa bao giờ tớ giận đến thế. Nghe tiếng tớ hét
váng lên, thằng Ruốc mở tung cửa, lao xuống cầu thang trốn mất biệt.
Ruốc
biến mất. Rồi con mèo Bông biến mất. Tối đó cả nhà tớ hoảng hốt, túa đi
tìm khắp các nhà, các hành lang trong chung cư. Một mình tớ chạy xuống
nhà. Trời mưa rất to. Nước dâng lên lênh láng. Tim tớ đau thắt lại. Chưa
bao giờ, tớ lo cho thằng quỷ nhỏ đến thế. Ruốc ơi!
Tớ đội mưa,
chạy ra giữa sân. Một cái thang dây nhìn rất... quen treo toòng teng bên
thân cây phượng vĩ. Tớ ngước lên tán lá lưa thưa. Thằng Ruốc trùm áo
mưa, ngồi co ro trên cái chạc ba. Trong bụng nó, là con mèo Bông đang co
rúm lại vì sợ.
Tớ mượn được cái thang tre, bế thằng em và con
mèo xuống an toàn. Hai chị em ướt lếch thếch lên cầu thang. Thằng Ruốc
vẫn ôm khư khư con Bông trước ngực, năn nỉ:“Chị Nho đừng giận nữa. Em
chỉ tập cho Bông leo cây thôi. Chẳng biết sao nó leo tuốt lên cao, không
biết đường xuống. Trời mưa, em phải tìm cách cứu nó. Em biết chị thương
con Bông lắm mà!” Tớ chẳng nói gì, chỉ quàng tay lên vai thằng em. Ruốc
ơi, chị thương em hơn thương con Bông nhiều lắm! Lúc chạy đôn chạy đáo
đi tìm, chị thực lòng chỉ nghĩ đến em thôi!