Nghỉ
hè, cậu Sáu gọi tôi lên thành phố phụ việc tiệm chụp hình. Nhỏ Vạn thấy
tui vui mừng thì cũng cười theo, nhưng mặt buồn hiu. Hai đứa tui chơi
với nhau từ hồi nhỏ xíu. Nhỏ Vạn bị hư một mắt, mắt bên kia càng lúc
càng yếu, chỉ nhìn thấy lờ mờ. Vạn hay chạy qua nhà tui coi ké TV. Thật
ra, nó “nghe” TV thì đúng hơn, còn tui phải ráng ghi nhớ để kể cho nó
hết thảy hình thù, điệu bộ của diễn viên. Đi đâu nó cũng bám theo tui.
Riết, tui có thói quen nhìn cái gì cũng thiệt kỹ lưỡng để nhắc chừng
Vạn, tránh cho nó khỏi vấp té u đầu. Nghe tui kể chuyện gì nó cũng ngồi
im, cái miệng hơi cười.
Đúng bữa ba chở tui bằng xe máy lên
thành phố, Vạn đứng vịn tay, nghển cổ bên hàng rào, mắt hấp háy nhìn
theo. Bỗng dưng, tui thấy giống như vừa lấy trộm của Vạn một cái gì đó.
Tiệm
chụp hình của cậu Sáu làm tui choáng mắt: Những bức hình lớn bằng cái
bàn ăn, phòng lab chạy máy ro ro, và nhất là cái studio lộng lẫy như một
cung điện. Nhỏ em họ tên Quyên luôn miệng tự hào hỏi:
- Dưới quê có cái này không? Dưới quê có thứ nào lớn dữ dội vầy không?
- Không có đâu! – Tui đành thừa nhận.
Nhỏ Quyên khéo léo lắm. Nó cho tui mượn mấy bộ truyện tranh, chỉ
vẽ tận tình cách xài máy vi tính. Tui và nó thay phiên nhau ngồi quầy.
Tui nhận phim và đĩa hình, ghi hoá đơn, chuyển cho thợ tráng rọi rồi
giao lại cho khách và thu tiền. Nhỏ Quyên tinh mắt lắm. Có lần tui mém
nữa trả khách dư tờ bạc lớn, nó la lên ngay. Tuy vậy, bữa tui bị cảm sốt
khặc khừ, nó lại không hề nhận ra. Tui kiếm vỏ bắp thắt cho nhỏ Quyên
một con búp bê. Nó tỏ ý khoái lắm. Tuy vậy, tới chiều, tui bắt gặp con
búp bê bị quăng dưới gầm cầu thang. Chuyện đâu có gì lớn lao, nhưng mà
tui cũng chạnh lòng. Thấy tui ủ ê, cậu Sáu cho tui lên làm thợ phụ chụp
hình trên studio.
Làm phụ việc, tui học cách bấm nút căng phông
màn cho đúng ý cậu Sáu, sắp xếp đạo cụ, điều chỉnh các ngọn đèn chiếu
sáng. Bữa nào chụp hình khách hàng con nít, tui nhảy nhót làm hề, dỗ tụi
nhỏ vui để lên hình đứa nào cũng cười tươi. Từ một thằng nhỏ khờ ngáo,
tui dần dần học được nhiều thứ. Lâu lâu cậu Sáu còn dẫn tui và nhỏ Quyên
đi ăn, đi mua sắm, đi chơi bowling. Cuộc sống ở thành phố ngày càng trở
nên hấp dẫn.
Cuối hè, cậu Sáu hỏi tui có muốn chuyển trường lên
thành phố không. Tui sẽ vừa đi học, vừa học nghề tự nuôi mình được. Tui
suy nghĩ rất lâu. Tối đó ngủ, tui nằm mơ thấy nhỏ Vạn hấp háy mắt, mỉm
cười không nói gì.
Tui nói cậu Sáu cho về nhà. Rồi đầu tháng 9 sẽ
trở lên để cậu xin cho đi học. Tui đâu có làm gì ồn ào, vậy mà nhỏ Vạn
biết ngay tui đã về. Nó men theo hàng rào, chạy qua nhà tui, cười thiệt
tươi. Tui cho nó quà là đôi dép gắn nơ. Nhỏ Vạn niểng niểng mặt, đưa đôi
dép thiệt gần mắt mà vẫn không thấy rõ. Chưa đầy hai tháng tui vắng
mặt, mắt Vạn lại yếu đi thêm. Nó đòi tui kể chuyện thành phố. Tui cố giữ
giọng kể thật vui. Tui cố không để nước mắt ứa ra.
Tui đã không
lên lại tiệm chụp hình. Chắc là cậu Sáu và nhỏ Quyên sẽ cười tui khờ
ngáo. Nhưng tui chẳng băn khoăn gì nữa. Chẳng có ai cần tui như nhỏ Vạn
cần tui. Bởi đơn giản, tui là đôi mắt của Vạn.