HÒA LẠC HÒA BÌNH-EXPRESSWAY
Chào mừng bạn đến với diễn đàn trang web Hòa Lạc - TP.Hòa Bình Expressway !
HÒA LẠC HÒA BÌNH-EXPRESSWAY
Chào mừng bạn đến với diễn đàn trang web Hòa Lạc - TP.Hòa Bình Expressway !
HÒA LẠC HÒA BÌNH-EXPRESSWAY
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


 
Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
Thiết kế name card, độc đáo kết hợp màu sắc ấn tượng
In card visit nhanh, in card visit rẻ đẹp, in card visit ở Hà Nội
Chuyên photo A4-A0, photocopy giá rẻ
In nhanh poster đẹp tại Hà Nội
Nơi in tờ rơi, tờ gấp màu nhanh nhất tại Hà Nội
in card công ty xây dựng Trần Đăng Ninh
In màu a4-a3, photo coppy, giá rẻ năm 2014 tại Trung Hòa
in màu a4-a3 laser siêu rẻ, siêu đẹp, đặc biệt giá cả rất hợp lý — Hà Nội
Làm kỷ yếu, in kỷ yếu số lượng ít đẹp và trang nhã, thiết kế chuyên nghiệp chất lượng cao tại Hà Nội
In kỷ yếu giá rẻ nhất Hà Nội
In kẹp file, kẹp tài liệu giá cả cạnh tranh
Đường cao tốc Chongzun
Autorun Virus Remover 3.1.0422 - Ngăn chặn mọi virus autorun từ USB
Microsoft Security Essentials 2.1.1116.0 Final - Trình diệt virus miễn phí từ Microsoft
5 Antivirus miễn phí tốt nhất của năm 2011
[Phần mềm + Hướng dẫn]Tích hợp Hiren's BootCD 14.1 Rebuild và mọi phiên bản vào menu boot vào Ổ Cứng (HDD) và RAM cho Windows 7 !!!
[Phần mềm + Hướng dẫn]Tích hợp Hiren's BootCD 14.1 Rebuild và mọi phiên bản vào menu boot vào Ổ Cứng (HDD) và RAM cho Windows 7 !!!
TuneUp Utilities 2010 9.0.2020.2 Final - Bộ công cụ tối ưu hàng đầu cho PC
Hot! Driver.Genius.Pro v10.0.0.761 Final _Crack No Virus ---Update driver mới nhất -» CHUẨN KO CẦN CHỈNH->NHANH TAY HỐT NÀO :D
Your Uninstaller! 7.4.2011.12 (Updated 08.11.2011) _ Gỡ phần mềm hàng đầu !!!





















Share | 
 

 Phố Biển- Hồ Ngạc Ngữ

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Admin
Admin
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 1754
Điểm : 6794
Ngày tham gia : 22/12/2010
Tuổi : 39
Đến từ : Hà Nội
Level: 39 Kinh nghiệm: 1754%
Sinh mệnh: 1754/100
Pháp lực: 39/100

NGƯỜI ĐIỀU HÀNH
Phù hiệu: Phố Biển- Hồ Ngạc Ngữ POLLICE

Phố Biển- Hồ Ngạc Ngữ Empty
Bài gửiTiêu đề: Phố Biển- Hồ Ngạc Ngữ   Phố Biển- Hồ Ngạc Ngữ Icon_minitimeWed Mar 02, 2011 11:41 pm





Phố Biển

Hồ Ngạc Ngữ


















ức về một thành phố biển cách đây mười lăm năm ngày chàng đến lần đầu
tiên với một người bạn làm thơ là ly cà phê đá nhạt thếch ở Bãi Trước và
mặt nước biển yên tĩnh với những vết dầu loang loáng màu ngũ sắc. Thành
phố nổi tiếng ăn chơi thời trước còn ghi lại dấu ấn ở những ngôi biệt
thự có lối kiến trúc Tây phương, tường sơn trắng, ẩn hiện trong vườn cây
xanh nằm rải rác theo con đường ven biển; những con đường nhựa cũ lỗ
chỗ ổ gà; những tấm bảng hiệu sơn hai màu vàng đỏ; những cơ quan mới xây
nổi bật lên màu ngói đỏ au trông tựa những ngôi đình làng; những chiếc
xe đạp màu đen được điều khiển bởi những người mới đến với những động
tác, kiểu dáng, trang phục giống nhau. Ngồi uống cà phê với người bạn,
chàng ngỡ như đang ngồi trong một thành phố không có tiếng động, đầy yên
tĩnh, nghe rõ từng cơn sóng nhỏ vỗ âm thầm chút bọt trắng lên bãi cát
đen đúa rác rưởi. Người bạn đọc cho chàng nghe những câu thơ mới viết
dọc đường bằng những âm thanh nhỏ như người ta nói thầm với nhau, với
ánh mắt dè chừng sợ người ngoài nghe. Những câu thơ tình vô thưởng vô
phạt mà bất cứ người nào đang yêu cũng có thể viết ra, chúng có chung
một dạng là những nỗi nhớ và những nỗi buồn. Chàng nghe thơ chìm lẫn
trong tiếng sóng, ngạc nhiên nhìn gương mặt đen đúa, hốc hác, gầy nhom
của người bạn, không hiểu vì sao trong cảnh đói nghèo, khốn khó, bạn
mình vẫn mê thơ hơn mọi thứ trên đời. “Thơ ông buồn quá!”. Chàng nói và
nghe tiếng mình hụt hẫng tan loãng trong gió.






Phố Biển- Hồ Ngạc Ngữ 20101124_165211_bien%20nt

Biển





“Rời
một phố biển để đến một phố biển khác, những người yêu biển đều nặng
nghiệp ái”, người bạn nói và chàng cảm thấy nhớ một người con gái mà
chàng vừa xa. “Thơ ca và tình yêu đều không sống nổi giữa đời cơm áo
khó. Những người làm thơ đang đi làm rẫy và buôn bán chợ trời. Phải mất
nhiều năm nữa thơ mới có máu thịt trở lại. Có lẽ tôi sẽ về một miền quê
hẻo lánh nào đó mà lại hay”. Chàng nói, như thể vừa nói một điều gì đó,
về một người nào đó, không phải nói về mình.




Làm
rẫy? Ông và tôi đâu chỉ sống vì cơm áo? Nhưng cái tạng của ông sẽ không
làm chết một ngọn cỏ nào đâu, làm sao có thể sống bằng nghề rẫy được,
người bạn hỏi và nhìn chàng nghi ngờ. Phải, đối với chàng, miếng ăn vẫn
là miếng tồi tàn và chàng bị đời sống thực tế luôn luôn vây bủa chàng
bằng những khó khăn, vì chàng ít khi nhìn nó bằng con mắt nghiêm túc.




Phố
biển cũng đọng lại trong ký ức chàng về một người con gái mà chàng tình
cờ ngồi cạnh nàng trên một chuyến xe. Cô gái ở Cần Thơ và đang theo học
trường du lịch dầu khí hay một ngôi trường có cái tên na ná như thế, vì
chỉ nhớ nàng chứ không nhớ rõ tên ngôi trường. Hình như cô gái có tên
là Mây Mùa Thu thì phải. Chàng bắt chuyện dễ dàng sau khi xách hộ mớ
hành lý lỉnh kỉnh của nàng lên xe và hai người ngồi cạnh nhau.




“Không
có anh, em phải loay xoay với đống đồ, mệt ghê! Đâu muốn mang mà má em
cứ bắt xách theo, nào bánh tráng ngọt, bánh ú, nếp, đường... làm như thể
là bữa cơm tập thể ở trường không nuôi nổi em. Về nhà một tuần, má em
cứ bắt ăn đủ thứ. Anh thấy em có gầy lắm không”. Cô gái nói chuyện với
chàng bằng một giọng nói trong trẻo và ngọt ngào như chất nước dừa được
uống ở miền Tây. Chàng cười, chỉ vào làn da trắng
hồng ở cổ tay cô: “Bà cụ nuôi con khéo lắm. Nếu ở một tháng, chắc là cô
không còn đi nổi đến trường, vì mập. Ở quê cô, có cái hay là nhiều cô
gái đều có nước da trắng hồng và nét người đẹp như cô”. Câu chuyện được
bắt đầu như thế, như thể trong khoảng trống không ban đầu, hai người
chơi trò tung hứng những quả bóng nhiều màu sắc. Không biết đến đoạn
đường nào thì cô gái lấy thức ăn ra mời chàng và cho chàng địa chỉ ngôi
trường tại phố biển. Chàng đọc cho cô gái nghe một bài thơ tình bằng cái
giọng truyền cảm của một chàng trai đang yêu và chàng ngạc nhiên khi
thấy tất cả những nét vui tươi, hồn nhiên của cô gái biến mất, nhường
chỗ cho những nỗi muộn phiền trên gương mặt nàng. Cô gái nói, em thích
bài thơ nhưng mơ ước của em khi ra trường là được làm tình... báo.




Vâng,
tất cả chấm dứt tại đó. Khi người bạn rủ chàng về phố biển, chàng cùng
người bạn ghé lại ngôi trường nàng đang theo học để lấy lại tập thơ viết
tay. Nàng bệnh và nhờ cô bạn đem trả lại tập thơ cho hai người. Trong
suốt mười lăm năm sau này, chàng vẫn mong là mơ ước ấy của cô gái sẽ
không thành sự thật, vẫn mong là cô sẽ sống trong một mái gia đình hạnh
phúc với chồng con, bởi lẽ đơn giản là tâm hồn cô chân chất quá, sẽ
không thích hợp với một môi trường vốn có nhiều bão tố và gian lao như
thế.




Bây
giờ, trước mắt chàng là một thành phố biển đã thay đổi hoàn toàn, sau
mười lăm năm trở lại. Thay đổi ở bề nổi cuộc sống và ở chiều sâu trong
lòng người. Và chính chàng, mặc dù tự bản chất vẫn là một người đam mê
văn chương, chữ nghĩa, nhưng cách nhìn của chàng về cuộc sống cũng đã
khác. Có một thời, những khó khăn về đời sống cơm áo đã tạo cho con
người một thái độ có vẻ như ẩn mình trong cái vỏ tả tơi nào đó, nhưng
bây giờ người ta đã lấy lại phong độ chững chạc, đường bệ của những con
người có cá tính riêng. Như những loài hoa đã tìm lại hương sắc của
mình, đang lặng lẽ nở trong mùa xuân. Không như miền quê chàng đang ở,
những người thích cúng kiếng chỉ trồng mỗi thứ bông vạn thọ để dâng hoa
trên bàn thờ. Chúng mộc mạc, giản dị nhưng là thứ bông hoa dành cho việc
tế lễ dâng đến những quyền năng trong cõi vô hình. Nhiều lúc chàng mỉm
cười khi nghĩ đến những vị thần linh mù sắc chỉ thích thưởng thức toàn
một thứ hoa.




Người
đầu tiên chàng gặp ở phố biển là một nhà văn. Anh có đời sống lặng lẽ
cũng như văn phong điềm đạm của anh. Như những người cùng thời, anh và
gia đình đã vào phố biển hơn mười năm, và như một cội tùng, anh đã đứng
vững trên miền đất đầy nắng, gió, cát và sóng, bắt đầu đổ bóng tại đây.
Công việc của anh là ngồi trước bàn máy đánh chữ hàng ngày và gõ lốc cốc
vào bốn mươi sáu phím chữ số; ban đêm anh đến một tờ báo chữa lỗi in
sai. Trông anh như một ông Địa hiền từ, thích mặc áo lá khi tiếp khách,
vừa ngăn nắp, vừa sạch sẽ để lộ cái kỹ tính của một nhà văn. Anh nói với
chàng: “Mười giờ tôi phải sang báo để giao bài. Anh ngồi chơi. Khá lâu
bặt tin, tôi tính gửi thư cho anh”. Anh nói với chàng về một sự ứ đọng
nào đó, một sự ứ đọng của một vịnh biển đang chuyển động; những con
người trong những vai trò khác nhau trên một sân chơi; những người có
tài và những người bất tài; những dốt nát về văn hóa dẫn đến sự lẫn lộn
các vị thần, Phật trong các ngôi đình, chùa. Anh nói và chàng bỗng nhận
ra vì sao dạo sao này anh lại sống nhờ vào các tiểu phẩm châm biếm hơn
là các tác phẩm văn chương, dù anh là một nhà văn đã được trao nhiều
giải thưởng. Chàng có cảm giác là anh đã trở thành một con thuyền trên
biển, lênh đênh trên những con sóng đang vọng vào phố, vào căn phòng có
đầy ấp sự yên tĩnh của những con chữ đang nằm trong bàn phím.




Người
thứ hai chàng gặp là một nhà báo tự do, có lẽ là người biết nhiều
chuyện đã và đang xãy ra ở phố biển. Anh đang nhậu tiết canh trong một
cái quán cùng một người bạn làm ăn. Anh có đến nhà chàng ở miền quê vài
lần với mấy người bạn, và tiện dịp, chàng ghé thăm anh. Phong cách của
một dân chơi Hà Nội còn in đậm trong ngôn ngữ khi anh tiếp chuyện với
chàng, nhưng chàng nhận ra anh là kẻ cô đơn trong thế giới của mình. Anh
cần người đồng cảm để nói hết những điều không thể nói cùng ai, vì thế
anh quí chàng, một người thích lắng nghe tiếng lòng của người khác trong
một thế giới còn có nhiều vách ngăn giữa những cái tôi đối chọi với
nhau.




Anh
bạn nhà báo tự do kể cho chàng nghe những công việc đang làm, mở những
quán nhậu, viết những bài phóng sự điều tra xã hội cho những người cần
đặt bài... với một nỗi bực dọc u uẩn nào đó. Chàng lắng nghe tiếng nói
tự thâm tâm một con người trong những phút tĩnh lặng, như thể tìm thấy
một luồng nước ngầm ẩn dưới những đợt sóng của một ngày biển động. Anh
đang bị cô lập vì những hành động nào đó trong quá khứ, nhưng lúc này,
trước mắt chàng, người đàn ông với ánh mắt sắc lạnh kia đang nốc liên
tục những ly rượu bia lại là một người cần đến đồng loại mình để chia sẻ
nỗi buồn.




Qua
người bạn nhà báo, chàng gặp một nhà thơ đang nổi tiếng vì những
scandal từ một tác phẩm. Người ta đã thổi còi phạt thẻ đỏ cho ông nghỉ
ngang trước phút cuối cùng. Nhưng ông là người có nhân cách tự trọng,
yêu đất nước từ một góc nhìn khác. Ông dị ứng với những trò lừa mị to
lớn nhưng lại bị những kẻ tiểu nhân dùng những tiểu xảo ca ngợi phỉnh
phờ. Ở một cuộc chơi khác, với luật chơi sòng phẳng và sự hóm hỉnh thâm
trầm của ông, chàng nghĩ là ông sẽ có thêm nhiều nhuệ khí trong cuộc
sống về hưu. Ông nói với chàng lúc tiễn chân trước công: “Ít ra tôi cũng
đã làm hết sức lực của mình để anh em nhận ra cái thật của cái giả”.




Không
phải khi đang ngồi cùng vài người bạn trên sàn nhà cạnh bờ hồ nhìn
những bóng ảnh của những rặng dương liễu, của những áng mây trắng nổi
lênh đênh trên mặt đầm nước lặng, chàng mới có ý nghĩ công việc của văn
chương, chữ nghĩa là một công việc hết sức phù phiếm. Một người bạn lấy
máy ảnh ra để chụp cái khoảnh khắc của chiều tà in trên mặt nước. Một
con cá tai tượng chiên xù đang dãy chết trên cái chảo rán dầu. Mấy đóa
hoa sen hồng đang lặng lẽ nở trên đầm. Những con cá nhỏ đang rỉa mồi câu
dưới nước. Từng gương mặt xa quê đang ngấm nỗi buồn trong từng hớp
rượu, ngồi nhìn bóng tà huy đang nhạt dần sau cành liễu. Một người bạn
đọc thơ, chàng muốn khóc khi nghe cái âm hưởng “ sắp về! sắp về! sắp
về!” của tiếng tắc kè kêu trên sườn non trong một bài thơ viết về chiến
tranh. Nhưng chàng đã giữ xúc cảm lại. Buổi chiều êm đềm như bài thơ
tĩnh lặng giữa một phố biển ồn ào dục lạc. Cuộc sống đang sinh động
trong từng giây phút với gương mặt sinh tử tuyệt vời của nó. Chàng nghe
trong tiếng gió thoảng qua hàng dương có tiếng đập cánh khẽ khàng của
những con **** đang tìm về tổ, tiếng sóng biển lẫn trong những cánh sen
màu hồng đang lay động, tiếng lòng của những kẻ tha phương cầu thực đang
cần một chút lửa ấm tình người. Và xa hơn, ngọn khói lam chiều ở miền
quê vẫn chưa tan trong hương đồng cỏ nội, đợi chàng về./.






Hồ Ngạc Ngữ
Về Đầu Trang Go down
https://duonghoalac-hoabinh.forumvi.com
 

Phố Biển- Hồ Ngạc Ngữ

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
HÒA LẠC HÒA BÌNH-EXPRESSWAY :: GIẢI TRÍ :: VĂN HỌC :: Tạp bút-
Chuyển đến