Viết cho My xinh và một cầu vồng nhỏ!
My ghét môn Lý, ghét cay ghét đắng đi được ý chứ. Ghét như kiểu sáng
nào ngủ dậy cũng phải ăn bánh mì với sữa. Mà đôi khi người ta có thể
ghét một thứ chẳng vì gì cả, như khi người ta có thể yêu quý một thứ
chẳng vì lí do gì, đúng không?
Dĩ nhiên là không đúng rồi, Quang
chắc chắn sẽ trả lời như thế! Bởi đơn giản, Quang yêu môn Lý nhất. Đã
mấy lần nó định lên giọng với cô bạn về tầm quan trọng của môn này, cũng
như quan trọng không kém là việc My có thể trượt tốt nghiệp ngon ơ nếu
không học Lý tử tế. Nhưng cái ước ao nhỏ nhoi mãi vẫn chưa thực hiện
được, bởi Quang sẽ lại nghĩ ngay tới cái môn Văn cực kì ẩm ương của
mình, nghĩ tới cái cảm giác “nhức đầu chóng mặt” mỗi khi phải học thuộc
một bài thơ độ nửa trang sách giáo khoa. Và thế là nó lại thôi!
Thế
nên hôm nay, khi bước vào lớp, cái nắng oi ả của ngày hè 37 độ chưa đủ
shock bằng cái câu mà My đang nói rành rọt trước mặt nó:
Tớ-bắt-đầu-thích-môn-Lý. “Cái gì, nói lại xem nào?” Lặp lại vẫn câu nói
đấy, và vẫn bản mặt mà moi móc đâu cũng thấy độ chân thật cao. Thảng
thốt, và ngạc nhiên… “Từ bao giờ thế?” “Từ mới hôm qua thôi”
Quang bắt đầu lục lại trí nhớ, hôm qua có sự kiện gì nhỉ? À hôm qua có
tiết Lý, vẫn cô Thuỷ, vẫn một phong cách dạy có “độ ru ngủ cao” với
những đứa không thực sự tha thiết với môn này. Học tiếp chương Quang
hình, đến bài “Hiện tượng tán sắc ánh sáng”. Chả có gì lạ lùng cả.
“Thế
chính xác vì cái gì mà cậu thích nó?” “Vì tớ thích cầu vồng, vậy thôi!”
Nói rồi, cô bạn bỏ lên bàn trên, để lại một chú bé đang ngồi “suy tư”
rất chi là cụ Khốt.