Nhờ
ai đó trong những người đeo bám lủng lẳng ở cửa lên xuống kéo thốc cái
thân thể mũm mĩm của Miu quẳng lên tàu, cô bé mới lọt vào được trong toa
tàu chợ "dành cho phụ nữ và trẻ em" này. Nhìn trong đám người lố nhố
hỗn độn xung quanh không thấy mẹ đâu, Miu hoảng hốt gọi to: "Mẹ, mẹ
ơi!". Không có tiếng thưa. Nghe tiếng tàu kéo còi, cô biết nó sắp rời
ga, cô gọi lạc giọng, tiếng méo hẳn đi "Mẹ! Mẹ ơi! Mẹ!". "Ơi, mẹ đây
con!". Cô bé nháy thật nhanh chỗ mi mắt gặt nước mắt lan xuống, nhìn về
phía nơi có tiếng mẹ. Mẹ cô đang chui 1/2 thân qua cửa sổ toa tàu, đang
được những cánh tay kéo vài. Cô bé cuống cuồng trèo hối hả lên những bao
gạo chất cao hơn đầu người cô, nhào về ôm lấy cổ mẹ, òa khóc.
Chao
ôi là cái tuổi bám gấu váy mẹ. Đi đến một chốn xa lạ nào, hởi hơi mẹ ra
là sợ lạc, sợ mất, giống như mẹ là một bà tiên bất mãn ở trần thế, hễ
buông tay ra khỏi gấu áo là mẹ bay vụt lên trời. Sợ mẹ bỏ trốn khỏi
mình, đi xin đứa bé khác về nuôi vì mình hư quá giống như lời mẹ vẫn doạ
vào một cái ngày mình khóc nhè, ngang lẫy. Đâu có biết mẹ yêu mình biết
bao, lạc mình mẹ hoảng loạn biết bao nhiêu.