Hồi tớ chừng 8, 9 tuổi, trong xóm bỗng rộ lên phong trào nuôi thú cưng.
Mở màn là nhỏ Đậu Nành với một con chó trắng nhỏ xíu, lông xù. Nhỏ Đậu
Nành bế con vật tí xíu trước ngực đi chơi. Chú chó nằm im như cục bông
gòn, chốc chốc thè lưỡi liếm đánh choách vào mũi cô chủ. Bọn trẻ nhìn mà
phát ghen. Vài bữa sau, thằng Tèo “trình diện” một con chó chừng hai
tháng tuổi, bốn cẳng chân cao lêu khêu như một con nai. Giấc mơ có một
con vật nhỏ càng cháy bỏng trong lòng bọn trẻ. Bữa sau, nhỏ Ngọc ôm ra
đường một con mèo tam thể xinh tuyệt. Thằng Tí nghèo hơn, mua mấy con gà
vàng bông. Máu ganh đua nổi lên, tớ dốc hết tiền để dành, lao ra chợ.
Loay hoay tới lui, tớ lựa được một chú heo mọi dài chừng hai gang tay,
cái bụng ỏng gần chạm sát đất, được bán lại giá rẻ bèo.
Hồi tớ chừng 8, 9
tuổi, trong xóm bỗng rộ lên phong trào nuôi thú cưng. Mở màn là nhỏ Đậu
Nành với một con chó trắng nhỏ xíu, lông xù. Nhỏ Đậu Nành bế con vật tí
xíu trước ngực đi chơi. Chú chó nằm im như cục bông gòn, chốc chốc thè
lưỡi liếm đánh choách vào mũi cô chủ. Bọn trẻ nhìn mà phát ghen. Vài bữa
sau, thằng Tèo “trình diện” một con chó chừng hai tháng tuổi, bốn cẳng
chân cao lêu khêu như một con nai. Giấc mơ có một con vật nhỏ càng cháy
bỏng trong lòng bọn trẻ. Bữa sau, nhỏ Ngọc ôm ra đường một con mèo tam
thể xinh tuyệt. Thằng Tí nghèo hơn, mua mấy con gà vàng bông. Máu ganh
đua nổi lên, tớ dốc hết tiền để dành, lao ra chợ. Loay hoay tới lui, tớ
lựa được một chú heo mọi dài chừng hai gang tay, cái bụng ỏng gần chạm
sát đất, được bán lại giá rẻ bèo.
Tớ cũng tìm ra được
cái tên thật oách đặt cho chú ỉn: Bánh Bao. Dù Bánh Bao có phần thô
kệch, nhưng về độ độc đáo thì chẳng ai bằng. Cứ nhìn cái đuôi vặn ốc,
ngắn tít ve vẩy của Bánh Bao và tiếng kêu ré lên eng éc của nó khi bị
các “chiến hữu” chó mèo gà vịt rượt chạy lòng vòng thì rõ. Mỗi lần mang
thú cưng ra so đọ, tớ và đám bạn đều khăng khăng con vật cưng của mình
là số một. Sau đó, đứa nào đứa nấy ra sức vuốt ve chăm chút, hệt như
trên đời này không có gì đáng yêu hơn.
Duy nhất có Đậu Ván, thằng em sinh
đôi của Đậu Nành đứng ngoài cuộc ganh đua. Đọc nhiều sách nên nó bị cận
thị, suốt ngày quan sát đám bạn và lũ thú nhỏ qua đôi mắt kính lấp loá.
Một hôm, con Lucky của nhỏ Đậu Nành bỗng nằm lăn ra, hai chân trước dụi
lấy dụi để lên mắt, kêu ăng ẳng rất tuyệt vọng. Hoảng hốt, nhỏ Đậu Nành
khóc nức nở. Bỗng dưng, thằng Đậu Ván vẹt đám đông, cúi xuống con
Lucky. Rồi nó vào nhà, mang ra một chén nước trong và nắm bông gòn. Nó
chấm nước, lau mắt cho con cún. Chú chó nhỏ không lăn lộn nữa. Thằng Đậu
Ván khịt mũi: “Nó bị ghèn đóng cục, đau mắt. Lấy nước muối ấm mà rửa
thì đỡ liền!” Cả bọn nín re, đầy thán phục.
Tài nghệ của Đậu Ván
càng lẫy lừng khi lần lượt, nó ra tay cứu mèo Mimi của nhỏ Ngọc thoát
khỏi một trận ngộ độc thức ăn, cứu con Tom bị xe honda đụng. Một hôm,
khi Bánh Bao sốt nóng, nằm thẳng cẳng, thở khò khè, tớ cũng chỉ biết cầu
cứu Đậu Ván. Cậu ta cho tớ mấy viên thuốc, dặn bẻ mỗi viên một nửa, pha
nước đổ cho Bánh Bao uống. Quả nhiên chú ỉn cưng khỏi bệnh. Đậu Ván
tiết lộ: Dùng thuốc cảm bình thường. Nhưng chỉ một nửa liều thôi vì con
vật còn nhỏ xíu mà... Thế nhưng, dù Đậu Ván tài năng tới đâu, những bệnh
tật, tai nạn bất ngờ vẫn lần lượt bắt đi từng con thú cưng của đám trẻ
nhỏ. Cuối cùng, chỉ còn mình tớ với Bánh Bao. Không còn ai để so đọ,
bỗng dưng tớ chán. Khi tớ nói điều ấy, Đậu Ván hơi nhíu mắt, rồi bảo để nó nuôi Bánh Bao cho.
Bây giờ, tụi nhỏ ngày
đó đều đã lớn cả, thay đổi nhiều. Chỉ Đậu Ván không khác xưa mấy. Vẫn ít
nói, vẫn đeo kính, và có lẽ vẫn mơ làm bác sĩ. Tớ nghĩ chẳng nghề nào
hợp với cậu ấy hơn thế. Bởi những người có tình thương yêu thực sự,
chẳng cần phô diễn ồn ào, luôn sẵn lòng cứu giúp những vật nhỏ nhất như
Đậu Ván sẽ làm được rất nhiều điều tốt lành cho cuộc sống này.