Nhà
cũ của ba má tui ở miệt Long Khánh, xứ sầu riêng. Vào mùa rộ, nhà tui
sực nức mùi sầu riêng ngọt nồng. Vườn nhà đêm nào cũng nghe tiếng trái
rớt lộp độp.
Mùa sầu riêng, anh em tui ních no nê. ăn riết nên anh Hai tui xẻ sầu
riêng có nghề luôn. Khỏi cần dao, chỉ cần lựa lựa múi là vỏ gai tách ra,
phơi bày những múi vàng hườm, ngọt lịm.
Rồi ba má tui quyết định bán vườn tược chuyển xuống thành phố.
Nhà tui ở trong một xóm lao động nghèo. Sầu riêng dưới thành phố là thứ
trái cây xa xỉ. Nhà tui tiền đi chợ ba má kiếm còn khó, huống chi... Thế
nên đến mùa, hai anh em chỉ có thể hít hà khi đi qua những vựa sầu
riêng. Có bữa tối nằm mơ, tui lại thấy cả nhà vây quanh trái sầu riêng
tròn mập. Nghe tui kể lại thế, anh Hai cau mày không nói một lời.
Bữa
đó, anh Hai đi học về trễ. Tui cứ nghe mùi sầu riêng phảng phất xa xa.
Sáng hôm sau, ba má đi làm hết, tui há hốc khi thấy anh Hai lôi ra trái
sầu riêng tròn tròn. Tui mừng rơn: “Sầu riêng đâu ra mà mập quá vậy anh
Hai?”. Anh tui mím môi: “Bạn anh cho đó!”. Tui lăng xăng định chạy vô
lấy dĩa để phần cho ba má. Anh Hai ngăn tui lại. “Má biết má la đó!”.
Tui thấy cũng đúng, má hay dặn “nhà mình tuy nghèo, nhưng đừng để người
ta thương hại”. Tui ngoác miệng mút hột sầu riêng, thấy người lâng lâng…
Cứ vài ngày, anh Hai lại đem sầu riêng về cho tui. Bạn anh Hai
là ai mà tốt ghê? Có lần, đưa cho tui trái sầu riêng, anh Hai nói tui
tự tách vỏ mà ăn, rồi bỏ vào giường đắp chăn ngủ thiếp. Tui lén lật
chăn, bỗng thấy cánh tay anh Hai có một vết rạch dài, máu vẫn còn rỉ
ướt. Tui run lên. Lẽ nào để có sầu riêng cho tui ăn, anh Hai đã làm điều
gì xấu đến nỗi bị thương tích như vậy?
Cuối hè, má tính dắt anh Hai và tui đi sắm đồ mới. Anh Hai
lắc đầu: “Con xài đồ cũ được rồi, má cứ việc lo cho con út thôi!”. Má
đành gật vậy. Tui sướng rơn, lon ton nắm tay má đi nhà sách.
Trên đường về, hai má con đi qua vựa sầu riêng. Tui nuốt nước
miếng. Má biết, bảo: “Còn tiền định mua đồ cho thằng Hai, má mua một
trái sầu riêng cho hai đứa nghen!”. Tui gật lia lịa. Vựa sầu riêng tấp
nập. Tui lom khom cúi lựa, bỗng dưng, thấy khuất sau mấy cái sọt hàng
cao ngất, ai như... anh Hai tui. Chính là anh Hai đang ôm trái sầu riêng
gai tua tủa trước ngực, mím môi mím lợi tách ra từng múi, múc vào hộp
xốp thiệt gọn gàng cho những khách mua. Gặp những trái chưa chín kỹ,
tách vỏ khó, anh Hai phải gồng vai lên. Vậy mà bà chủ vựa và khách hàng
sốt ruột cứ hối thúc miết. Cẳng tay anh Hai hằn gai sầu riêng, có chỗ
rớm máu. Tui có khóc đâu mà mắt cứ cay xè. Tui chạy nhào ra, nắm chặt
tay má, lôi đi, khăng khăng: “Con không muốn ăn sầu riêng nữa đâu má!”.
Sáng
hôm sau, có hai anh em ở nhà, tui bắt anh Hai cho tui xem tay. Hai cánh
tay nhâm nhứ những vết xước cũ mới. “Anh Hai đi phụ xẻ sầu riêng cho
người ta để đổi sầu riêng đem về cho út hả?”. Anh Hai cười khì: “Bộ mày
tưởng anh Hai đi ăn cướp được hả? Có làm thì mới có ăn chớ!”. Tui nấc
lên nghẹn ngào. Anh Hai nạt một tiếng rồi chạy đi đâu mất. Tui ra sau
nhà, bắt gặp anh Hai ngồi một mình, mắt đỏ hoe.