Hồi
tháng trước, tớ tiêu đứt một khoản to tiền tiết kiệm để mua cho Súp,
cậu em trai, một cây súng nước nhân dịp nó lên 6 tuổi. Ôm món quà trong
tay, nó dõng dạc cảm ơn và hứa hẹn nghiêm chỉnh: “Súp sẽ dùng súng bảo
vệ tất cả mọi người!”
Nó bơm đầy bình chứa nước, khư khư ôm khẩu súng nặng trĩu trước
ngực, đi qua đi lại khắp nhà, hết sức sốt ruột khi chẳng ai cần đến sự
giúp đỡ sẵn lòng của nó. Má chuẩn bị bữa cơm tối, ngọn lửa bùng lên chảo
rau xào. Súp lao tới, như một anh lính cứu hỏa, ra sức bóp cò, phun
nước tung toé dập tắt đám cháy. Thế nhưng thằng nhóc lại bị má phết mấy
cây đũa bếp vào mông. “Rau cải xào phải xém lửa mới ngon, hiểu chưa?”
Súp khóc thút thít, không hiểu sao hành động dũng cảm lại bị phạt nặng
quá chừng.
Khẩu súng nước khiến tụi con nít đánh trận giả đều tìm
cách lôi Súp về phe của mình. Một buổi chiều, Súp chạy ào về nhà, trán
nổi cục u to tướng. Tớ lo lắng thì nó tỉnh rụi: “Súp không chịu lấy súng
ra xài. Bị mấy anh lớn uýnh vì tội ngu!” Tớ rất ngạc nhiên: “Sao mày
không xài súng?” Nó lắc đầu: “Phe bên Súp có súng, chiến đấu là thắng
liền. Thắng kiểu đó đâu có gì vui!”
Một tối nọ, sát giờ cơm, vẫn
chưa thấy bóng dáng Súp đâu. Má đứng ngồi không yên, sai tớ đi tìm. Cuối
cùng, thấy ngay sau mấy cái thùng phuy gần nhà, thằng Súp đang kiễng
chân lên ngó vào bên trong một thùng phuy rất lớn. Trong đó, hoá ra có
một tên nhóc to xác, nổi tiếng hay ăn hiếp bạn bè. Tên nhóc trong thùng
phuy dứ dứ khẩu súng cướp được của Súp, gào lên: “Trong này lạnh quá,
nước mưa không. Mày kêu người đưa tao ra ngoài, tao sẽ trả lại súng!”
Thằng em tớ cũng hét lên: “Mày thua rồi nghe. Dám ăn hiếp tụi tao nữa
thôi?” Đến đây tôi đành phải nhào vô can thiệp. Ngay tối đó, má thằng
nhóc bị Súp lừa mắc kẹt trong thùng phuy dắt con sang mắng vốn. Súp lại
bị đòn. Lần này nó không khóc, nhưng vô cùng khổ sở. Trước khi đi ngủ,
nó hỏi tớ một câu: “Tại sao mình trừ gian diệt bạo mà lại bị đánh đòn,
chị Hai? Nếu mình không ra tay, thì ai ra tay xử đám người xấu chớ?” Tớ
ước gì biết cách trả lời cho Súp.
Người lớn trong nhà bắt đầu bực bội với khẩu súng. Tớ hứa tịch thu nó.
Tuy nhiên, chưa kịp hành động, thì…
Sáng
chủ nhật hôm đó, vỉa hè bỗng xuất hiện một con chó bò có cái mõm to
chảy xệ. Tụi trẻ nít bỏ chạy nháo nhào. Con chó khổng lồ đi lững thững,
cặp mắt lồi đỏ quạch cau có nhìn ngang ngó dọc. Một cô bé mặc áo đầm
khiếp sợ ngồi phệt gần gốc cây, mặt tái dại. Con chó hếch mũi đánh hơi
cô bé. Tiếng khóc ré lên. Từ trên chạc cây, Súp nhảy phịch xuống, hét
lớn, bóp cò phun thẳng tia nước ngay giữa mặt con chó. Con vật hộc lên,
đuổi theo thằng nhóc loẻo khoẻo chạy quanh gốc cây. Cảnh tượng khủng
khiếp chỉ chấm dứt khi thằng nhóc đã bị con chó táp một phát vào chân.
Một
tay tớ đưa Súp đi bác sĩ chích ngừa. Vết thương không nặng, nhưng đủ
khiến má nổi trận lôi đình với khẩu súng nước. Người lớn định dùng nó
vào một việc tầm thường là xịt nước ủi quần áo. Tớ tìm cách lấy lại khẩu
súng, cất kỹ. Lâu lâu hai chị em mang ra ngắm nghía như một vật nhắc
nhở tới lòng can đảm và cao thượng. Lần đầu tiên trong đời, tớ hoàn toàn
đồng cảm với thằng em nhỏ xíu của mình.