Chiều tối, khi tất cả hội trẻ con trong trại trẻ mồ côi rời khỏi phòng ăn, cậu bạn thân nhất của tôi David chạy đến, thì thầm:
- Roger, tớ có cái này hay lắm... Nhưng mà phải đến tối khuya mới cho
cậu biết được. Cậu phải thề là không được nói cho ai biết đấy nhé!!
- OK - Tôi đáp, sốt ruột không thể tả.
Tôi đã đợi đến tận giờ đi ngủ, nhưng vẫn không thấy David tới tìm. Thế là đành leo lên giường ngủ.
- Roger, dậy! - David lay tôi mạnh tới mức tôi giật bắn mình - Đi theo tớ!
Chúng
tôi cùng rón rén ra vườn. Tới tận cái cây xa nhất trong vườn, David
ngồi thụp xuống, bắt đầu đào. Vài phút sau, cậu ta lôi lên một cái hộp
sắt, lấy cái vật ở trong ra.
- Trời đất, đó là đồ của con gái mà! - Tôi thốt lên.
- Biết rồi, nhưng ít ra bọn mình còn có nó mà chơi!
Điều
David nói hoàn toàn chính xác. ở trại trẻ mồ côi thời đó, chúng tôi
chẳng có gì để chơi, chỉ có làm việc suốt ngày, từ xới đất, rửa bát,
đến dọn nhà vệ sinh...
Từ hôm đó, đêm nào David và tôi cũng lén ra vườn đào cái hộp sắt lên, chơi với nó...
Thế
rồi một ngày, chúng tôi được mời lên phòng quản lý. Chúng tôi ngồi đó
run cầm cập vì sợ hãi. Rồi bác quản lý to lớn bước vào:
- Hai đứa kia, đi theo bác đến chỗ ông Curry!
- Ông Curry là ai ạ? - David lấy hết can đảm hỏi.
- Đó là ông bác sĩ tâm lý ở đây!
Chúng tôi bước vào phòng của ông Curry. Trông ông khoảng 50 tuổi, trông rất khó tính. David và tôi ngồi sát vào nhau.
- Hai đứa là hai thằng bé chết nhát đấy, phải không? - Ông Curry cất giọng cục cằn.
Chúng
tôi nhìn nhau, tự hỏi ông ấy đang nói về chuyện gì. Thấy vẫn không nhận
được câu trả lời, ông Curry nhấc cái bút chì trên bàn, chỉ thẳng vào
chúng tôi:
- Có đứa nào từng dùng đồ con gái chưa? Quần áo con gái ấy?
- Cháu từng đi thử một cái xe đạp con gái - Tôi đáp.
- Cái đó không tính! - Ông ấy gắt lên - Có nhiều học sinh nói rằng hai đứa thường thì thầm về việc dùng món đồ con gái nào đó!
Chúng tôi im thít. Ông Curry đứng bật dậy rồi xua chúng tôi đi ra.
Sau lần đó, tôi bị chuyển tới "Trại số 12" – trại dành cho trẻ em cần chấn chỉnh tâm lý. Tôi không biết David bị chuyển đi đâu.
Rất nhiều năm sau, tôi và David không gặp nhau.
Tôi chỉ nghe nói cậu ấy đã trở thành một cảnh sát giỏi. Còn tôi, cuối cùng trở thành nhà văn.
Tôi
chỉ được báo tin về David khi cậu ấy bị thương nặng trong khi làm nhiệm
vụ. Và lần đầu tiên gặp lại David sau nhiều năm là trong bệnh viện, bên
giường cậu ấy.
- Roger, cậu có nhớ cái hộp sắt ở trại trẻ mồ côi không? - David hỏi ngay khi nhìn thấy tôi.
- Có chứ - Tôi hơi lau nước mắt - Cả ông Curry nữa.
- Không biết có ai tìm thấy cái hộp đó không - David mỉm cười - Tớ đã chưa hề nói cho ai biết về nó. Chúng ta đã hứa rồi mà.
David vẫn cứng đầu như vậy, không bao giờ làm sai lời hứa và rất có
trách nhiệm. Có thể đó là lý do mà cậu ấy thành một cảnh sát giỏi.
Ngày hôm sau, David mất.
Vài
ngày sau đó, tôi lái xe về lại trại trẻ mồ côi, nhưng khu vườn đã là
một bãi đất rộng bằng phẳng, không thể biết cái hộp nằm ở đâu.
Nhưng
dù như vậy, tôi vẫn sẽ nhớ mãi kỷ niệm về việc tôi và David lén ra khỏi
phòng ngủ vào buổi đêm trong suốt gần một năm liền. Chúng tôi sẽ đào
dưới gốc cái cây cao và lấy ra một cái hộp sắt nhỏ. Khi nắp hộp được mở,
chúng tôi sẽ lôi ra một
sợi dây mảnh và dài, với hai tay nắm màu đỏ, và chúng tôi chia lượt chơi nhảy dây.
Nhìn
lại suốt thăng trầm của cuộc sống, thì có kỷ niệm nào ngộ nghĩnh hơn là
một cảnh-sát và một nhà-văn chơi nhảy dây với nhau đâu!