Ở chung cư của chúng tôi hồi ấy, nhà ai có xe đạp mới, chủ xe thường
dắt lên lầu, khoá kỹ trước cửa. Mấy lúc như thế, tụi con trai nhỏ vớ
được món hời. Chỉ cần xung phong đẩy xe, thế nào cũng được các bác, các
cô thưởng công chút ít, đủ tiền mua mấy cây kẹo kéo hay mận ổi xanh.
Ở chung cư của chúng tôi hồi ấy, nhà ai có xe đạp mới, chủ xe thường
dắt lên lầu, khoá kỹ trước cửa. Mấy lúc như thế, tụi con trai nhỏ vớ
được món hời. Chỉ cần xung phong đẩy xe, thế nào cũng được các bác, các
cô thưởng công chút ít, đủ tiền mua mấy cây kẹo kéo hay mận ổi xanh.
Hôm
đó, khi tui lăng xăng chạy tới tính xung phong đẩy chiếc xe Trung Quốc
láng coóng của một bác gái mới chuyển tới, thì từ phía sau lưng bác ta,
hiện ra một cái tai thỏ, mà sau này tui mới biết là cái nơ, màu đỏ chấm
trắng. Rồi một đôi mắt đen láy, nhìn tui chăm chú và tò mò. Tui bị đông
cứng. Chao, con nhóc xa lạ hệt như một nhân vật bay vút ra từ truyện
tranh. “Có việc gì thế?” - Bác gái đồ sộ hỏi bực dọc. Tui buột ra một
câu thiệt ngốc: “Con sợ bác mệt nên giúp đẩy xe lên nhà”. Bác ấy ngờ
vực: “Rồi đòi thưởng tiền chứ gì?” Tui lắc lia lịa: “Không ạ. Chỉ giúp
bác thôi!” Tui hì hục đẩy xe lên tới lầu tư, mồ hôi đầm đìa. Chẳng được
thưởng gì, nhưng tui sướng rơn vì nhỏ Mắt To cười với tui một cái. Tui
còn phát hiện: Gia đình mới về ở ngay dưới nhà tui. Cùng số phòng, cùng
dãy, chỉ khác tầng thôi.
Không chỉ một mình tui “phát hiện” ra
Mắt To. Mấy thằng nhóc khác cũng xôn xao bàn tán, khờ khạo há miệng tò
mò dõi theo mỗi khi Mắt To đi ngang qua. Chiều tối, Mắt To co giò chạy
đánh vù qua đám con trai, để lại sự im bặt đầy ngạc nhiên. Một thằng lên
tiếng: “Sao con nhỏ đó chạy như ma rượt vậy?” Thằng khác tỏ vẻ: “Nó sợ
ma. Cầu thang tối om. Nó vọt cho lẹ đó mà!” Tui gom tiền để dành, mua
hai cái bóng đèn tròn, đưa cho ba tui, rụt rè: “Ba lắp bóng đèn cầu
thang giùm con nhe!” Tầng ba, tầng tư được lắp đèn. Còn ở tầng năm nhà
tui thì khỏi. Tui đâu có sợ ma.
Tui học Taekwondo. Hứng chí lên,
tui nhảy đùng đùng. Má nhỏ Mắt To lên nhà tui, gõ cửa, đề nghị được yên
tĩnh vào buổi tối để đứa con gái nhỏ tập đàn. Sao mà Mắt To giỏi thế,
còn biết chơi đàn nữa cơ đấy. Kể từ đó, đi lại trong nhà tui cũng nhón
gót. Chiều tối, tui chạy ra ban công, vểnh tai cúi xuống nghe ngóng nhà
dưới tập đàn violon. Canh giờ Mắt To đi học nhạc về, tui đứng ngay chỗ
chiếu nghỉ khúc quanh cầu thang. Vẫn như mọi khi, Mắt To nhìn tui, cười
một cái. Mẹ nó nhờ tui đẩy phụ xe lên cầu thang. Lần nọ, cái vỏ chuối ở
bậc thang khiến Mắt To ngã đánh oách. Từ đó, thấy vỏ chuối hay giấy má
trên cầu thang, tui lại lượm bỏ đi. Tui chưa từng mở miệng với con nhóc
lời nào. Nhưng lạ làm sao, lúc nào tui cũng thấy thật vui.
Cuối
năm, chung cư có hội diễn. Đêm diễn, tiết mục đinh được giới thiệu vang
lừng: Màn song tấu violon và guitar của Mắt To với một tên nhóc từ khu
nhà đối diện. Bực nhất là nơ tóc của Mắt To với nơ cổ của thằng nhóc kia
giống hệt nhau. Diễn xong, cả hai cầm tay nhau, cúi chào trong tiếng vỗ
tay vang rân. Tui lủi thủi bỏ về, đứng ở một chiếu nghỉ, lặng lẽ chùi
nước mắt.
Kể từ “mối tình” đầu tiên đó tới giờ, học lớp 11, tui
vẫn chưa quen cô bạn nào. Nhưng tui biết, nếu có thích ai nữa, thì tui
vẫn chân tình, vẫn lặng lẽ đi sau chăm sóc cho người tui thương mến,
chẳng khác gì hồi đứng ở cầu thang im lặng.