Một
bí mật của riêng tôi, không ai biết, ngay cả Hoà, cậu bạn thân nhất, và
ngay cả Bin, thằng em trai nhỏ đáng tin nhất. Đó là việc tôi, một thằng
con trai, lại dễ khóc kinh khủng.
Một mục tiêu thầm kín tôi vạch
cho riêng mình là phải trở nên rắn rỏi. Các bộ phim tình cảm Hàn Quốc
làm mẹ tôi hay tụi con gái tổn hao nước mắt tôi đều gồng mình theo dõi.
Mắt coi, bụng ra sức phê phán kịch liệt. Thế là mọi xúc cảm bị đè bẹp,
ngay cả các đoạn thê thảm nhất. Một mình, đọc các câu chuyện cảm động,
tôi cũng kiểm soát không cho nước mắt lăn ra.
Tôi cố học cách xua đuổi những giọt nước mắt khi chúng chưa
thành hình. Không ai từng nhìn thấy tôi yếu mềm. Thậm chí, khi đội bóng
lớp tôi thua oan ức, tụi con gái oà lên nức nở, các nam cầu thủ cũng sụt
sùi thì tôi tỉnh rụi, bỏ đi mua trà đá. Tôi thật sự tự hào. Việc "huấn
luyện tình cảm" rốt cuộc đã thành công với một chàng trai vẻ ngoài cao
lớn và can trường như tôi.
Tháng trước, thằng Hoà gặp tai
nạn. Trời mưa lớn. Nước ngập dâng cao. Lách đầu xe tránh lỗ cống mất
nắp, nó bị chiếc mô-tô chạy cùng chiều móc vào áo mưa. Hoà ngã đập đầu
xuống đường. Cả lớp kéo vào bệnh viện thăm nom, không ai giấu được nước
mắt. Mọi người ra về, tôi ở lại. Nhìn thằng bạn thân với cái đầu băng bó
như xác ướp quả là hình ảnh quá sức đau lòng. Tôi ngồi cạnh giường nó
hàng giờ. Trong khi kiên nhẫn chờ Hoà tỉnh, tôi chép bài hộ nó. Mặc kệ
những dự đoán bi quan, tôi vẫn tin thằng bạn sẽ khá lên, sẽ đi học lại.
Thế nên không hạt nước mắt nào chảy ra.
Sau ba tuần, Hoà bắt
đầu bình phục. Rồi nó trở lại lớp. Hoà ngồi sau xe tôi, nhẹ hơn thường
khi, im lặng hơn thường khi. Tôi muốn nói với nó chuyện gì thật vui,
nhưng nước mắt cứ ứa ra, đúng vào lúc tôi không ngờ nhất.
Trong
mắt cu Bin, tôi là ông anh can trường. Tôi luôn cố gắng để thằng nhóc
không phải thất vọng. Thật sự là cu Bin rất khá, khá hơn hẳn tôi ngày
trước. Mới lớp 4, nó đã thi viết phần mềm, lụi hụi suốt ngày bên máy
tính. Khi cu Bin được đi thi Olympic tin học trẻ em, mọi người tràn trề
hy vọng. Nhưng ngày có kết quả, thằng nhóc buồn so. Nó không có giải.
Tôi tìm thấy nó ngồi khuất cuối vườn, giấu mắt vào hai đầu gối. Tôi nói
với nó rất nhiều về giá trị đích thực của một người không thể hiện qua
một lần thi thố. Bin nhìn vào mắt tôi, lau khô mặt, mỉm cười. Còn lại
tôi một mình. Bỗng dưng nghĩ đến thằng em bé bỏng phải biết đến khó khăn
quá sớm, nước mắt tôi lại chạy xuống má khi nào chẳng biết.
Cuối
năm, ba mẹ tôi làm bữa cơm mời họ hàng. Mọi người về hết, tôi muốn phụ
mẹ cọ rửa chồng nồi bát cao ngất nghểu. Mẹ lắc đầu, bảo tôi cứ thay quần
áo, ra đường đón tết Tây với bạn bè. "Mẹ không mệt sao?" - Tôi ngạc
nhiên. Năm ngoái, tôi đã trốn đi chơi, và làm mẹ giận. Thế mà năm nay…
Mẹ bật cười, nhìn tôi: "Con cao lớn thế này để làm việc khác lớn hơn.
Việc nhỏ, mẹ cố thêm một tí cũng xong!" Tôi nghĩ về bao nhiêu việc nhỏ
trong đời mẹ đã làm cho anh em tôi. Và bỗng dưng, mắt lại hoen ướt.
Con
trai không bao giờ để người ngoài nhìn thấy nước mắt. Nhưng đôi khi,
hãy để tôi nhìn thấy nước mắt chính tôi. Để biết rằng tôi đã lớn hơn năm
cũ. Tôi ơi!