0
Cứ mỗi khi nhìn thấy một tờ khăn giấy chưa dùng mà bị bỏ sang một góc, tôi luôn nhớ lại tuổi thơ của mình...
Trời
bao giờ cũng trở nên lạnh buốt khi Giáng sinh đến gần. Hiểu rằng ông
già Noel chỉ có trong tưởng tượng chứ chẳng chui xuống từ cái ống khói
nào cả, nên tôi quyết định sẽ mua cho mẹ một món quà, chứ không chỉ biết
ngủ và chờ quà của mẹ.
Cứ mỗi khi nhìn thấy một tờ khăn giấy chưa dùng mà bị bỏ sang một góc, tôi luôn nhớ lại tuổi thơ của mình...
Trời
bao giờ cũng trở nên lạnh buốt khi Giáng sinh đến gần. Hiểu rằng ông
già Noel chỉ có trong tưởng tượng chứ chẳng chui xuống từ cái ống khói
nào cả, nên tôi quyết định sẽ mua cho mẹ một món quà, chứ không chỉ biết
ngủ và chờ quà của mẹ.
Mới chỉ 8 tuổi, tôi chưa từng bao giờ
mua quà. Tôi không biết phải mua quà gì và mua ở đâu. Tôi mổ lợn đất,
bán mấy cái vỏ chai và lao thẳng đến... cửa hàng thuốc. ở đó, ngoài
thuốc men họ còn bán rất nhiều thứ tuyệt vời khác. Và lúc nào trong cửa
hàng cũng có mùi thơm rất dễ chịu mà cho đến tận bây giờ, chỉ cần nhắm
mắt lại là tôi vẫn thấy như mùi hương đó ở quanh mình.
Đi dọc
theo những giá bày hàng, tôi cẩn thận cân nhắc từng món đồ. Nhiều món
tên tuổi kỳ lạ tới mức tôi không phát âm nổi. Với mỗi thứ, tôi lại tưởng
tượng khuôn mặt của mẹ tôi khi mẹ mở quà vào ngày Giáng sinh.
Tôi
nhìn thấy các loại nước hoa và cả những chiếc đồng hồ trong tủ kính tự
xoay. Tôi biết chỗ tiền xu trong túi không đủ mua đồng hồ, nhưng tôi vẫn
đứng rất lâu ở đó và tự nghĩ xem cái nào sẽ hợp với mẹ nhất.
Được
một lúc lâu, tôi bắt đầu thấy nản lòng, không còn hy vọng gì nữa. Nhưng
ngay khi đi qua giá hàng cuối cùng, tôi nhìn thấy một món quà hoàn hảo:
một hộp giấy ăn khổng lồ!
Tất nhiên, bây giờ bạn có thể cho
rằng một hộp giấy ăn không có vẻ gì là một món quà, nhưng đó lại là một
thứ chưa bao giờ xuất hiện trong nhà tôi. Với 6 đứa con mà một mình mẹ
tôi phải nuôi kể từ khi bố mất, mẹ luôn nói giấy ăn là một thứ xa xỉ. Mẹ
không bao giờ mua vì nói rằng chúng sẽ được dùng hết ngay trong vòng
vài ngày, và như thế là lãng phí.
Tôi vẫn nhớ rằng mình luôn
tưởng tượng mẹ sẽ vui thế nào nếu mẹ có món đồ "xa xỉ" đó. Không phải để
trong bếp cho cả nhà cùng dùng, mà để trong tủ riêng của mẹ và mẹ sẽ
không phải chia sẻ nó với ai cả.
Tôi cười toe toét khi nhấc
hộp giấy ăn ra khỏi giá và tự tin đi tới quầy tính tiền, hoàn toàn hài
lòng với kỹ năng chọn quà của mình. Thế nào mẹ cũng rất thích món quà
này!
Đêm Giáng sinh đến, và mẹ tôi, người tốt nhất trên thế
giới này, đã khóc hạnh phúc khi nhận món quà của tôi. Lúc đó, tôi có cảm
tưởng như mẹ vừa nhận được một sợi dây chuyền ngọc trai chứ không phải
chỉ là một hộp giấy ăn.
Thế là, vào năm 8 tuổi, tôi học được
rằng để tặng quà cho một người đặc biệt thì bản thân món quà không phải
là quan trọng nhất, mà là những suy nghĩ và quan tâm của mình, và bọc
món quà bằng sự yêu thương