0
Hồi còn nhỏ, tôi sống ở một khu phố rất đông đúc. Bên cạnh nhà tôi có
một cậu bé bị mù. Nhưng cậu ta rất thông minh, có thể đọc chữ nổi.
Dù mới 6 tuổi, nhưng cậu bé đã đọc được rất nhiều, thậm chí còn
làm Toán được. Cái cách mà cậu bé chạy, chơi, trò chuyện với chúng tôi
rất tự nhiên, khiến những ai chưa quen khó mà biết
được là cậu bị mù.
Ngay cả đôi mắt của cậu trông cũng bình thường, chỉ khi nhìn kỹ mới
thấy cái gì đó như một đám mây mỏng ở sâu bên trong.
Một thời
gian sau, người ta phát triển được cách phẫu thuật mắt hoàn toàn mới và
đưa vào thử nghiệm. Bố mẹ cậu bé vội vã đưa cậu đến bác sĩ. Các bác sĩ
nói rằng cậu bé có cơ hội nhìn thấy được, dù không được tinh như mắt
thường. Nhưng bố mẹ cậu bé cho rằng như thế đã không khác gì một phép
lạ.
Chỉ khi nghe nói đến chi phí của phép lạ thì họ cảm thấy
tuyệt vọng. Vì đây là phương pháp mới nên giá thành cũng rất cao, không
có cách nào giảm bớt chi phí cả. Thế là cả khu phố chúng tôi bắt đầu
quyên tiền. Lũ trẻ thì quyên tiền ở trường. Các bậc cha mẹ, hồi đó ai
cũng khó khăn, thì đi làm ngoài giờ và để dành ít tiền đem đến cho bố mẹ
cậu bé. Gloria, cô bé có một chân bị tật, thường ngồi vào chiếc xe gỗ
nho nhỏ do bố tự chế và được chú chó tên Kỳ Diệu kéo đi khắp phố, thì mở
một quầy bán nước chanh ngay trước cửa nhà và dành toàn bộ tiền để gửi
cho cậu bé mù. Một vài nhà khác cũng mở một quầy rau và bán rau hái
trong vườn nhà mình. Tôi thì sang các khu phố khá giả hơn, xin cắt cỏ
thuê để kiếm tiền quyên góp. Và tất cả những nỗ lực của chúng tôi được
đền đáp bằng việc thủ tục phẫu thuật mắt cho cậu bé mù đã hoàn thành với
toàn bộ viện phí đã được trả.
Cậu bé mù được nhập viện. Chúng
tôi không được vào thăm. Vài ngày sau, khi bố mẹ cậu bé đưa cậu về nhà,
tôi thấy đầu cậu bé quấn băng trắng toát, rồi cậu bé phải ở trong nhà và
giữ yên tĩnh trong khoảng 30 ngày.
Rồi một buổi tối mùa thu đẹp
trời, cậu bé được tháo băng. Căn phòng phải tắt hết đèn. Hầu như mọi
người trong khu phố đều tập trung ngoài cửa nhà cậu bé, mang theo đủ thứ
làm quà. Một lúc sau khi tháo băng, chúng tôi được mời vào. Cậu bé đang
ngơ ngác nhìn quanh, những cái nhìn đầu tiên vào thế giới. Cậu dò dẫm
đi ra cửa sổ. Đèn các nhà hàng xóm đang bật. Cậu hỏi đó là gì. Tôi bảo
những người hàng xóm đang ở nhà, vì thế đèn nhà họ mới bật sáng. Cậu bé
thích lắm, vì cậu chưa được nhìn thấy ánh sáng bao giờ.
Bố mẹ cậu
dẫn cậu ra ngoài vườn, nơi rất nhiều người đang đợi để làm một bữa liên
hoan nho nhỏ. Cậu bé nhìn quanh, đoán từng người bằng giọng nói mà cậu
đã quen. Rồi chợt cậu ngẩng lên nhìn bầu trời: trời trong vắt, có trăng
sáng và sao lấp lánh. Cậu bé chợt reo lên:
- Hôm nay các thiên thần cũng đang ở nhà, họ cũng đang bật đèn kìa!
Không ai trong số chúng tôi có thể giữ cho mắt mình khô.
Lời người dịch: Nếu
có mặt ở đó, tôi sẽ tặng gì cho cậu bé hạnh phúc này nhỉ? Tặng cho cậu
một sự thật, đó là có những thiên thần trên bầu trời, và có cả những
thiên thần trên mặt đất.