Cho đến khi trước mặt là một đống vỏ trứng cút lộn cao ngất, Hà mới ngẩng phắt lên, mặt mũi cực kỳ nghiêm trọng:
- Thôi chết rồi…
- Sao? - Nguyên hốt hoảng. - Mày đừng có bảo mày đau bụng đấy!
- Đau gì mà đau. Hừ, Nguyên kiết xu tự nhiên dẫn đi ăn. Lại không thèm nói gì từ đầu đến giờ!
- Ơ thì… được ăn là tốt rồi còn gì!
- Còn lâu! Mày có nhớ cái hôm khủng bố Thành cong một bữa bét nhè, mày nói là bởi mày đang giữ một bí mật của nó!
- Đấy là nó thích mày!
-
Thế mà ăn xong mày mới nói, làm tao xấu hổ không để đâu cho hết! Nên
sau đấy tao đã quyết định: trước khi ăn thì phải biết rõ là ai chủ chi
và vì lý do gì! Mỗi tội lần này… hơi quên!
- Từ từ đã. - Nguyên đỏ mặt. - Tao sẽ nói mà!
-
Tao nghi mày lắm. - Hà tiếp tục. - Suốt từ đầu năm đến giờ hôm nào mày
cũng lải nhải bài Kachiusa từ đời các cụ, tao can không được. Đùng một
cái sáng nay mày lại bảo từ giờ trở đi mày thích Mưa rơi cuối tuần của
Hoàng Bách. Mà cái bài đấy thì cũng có từ đời tám hoánh nào rồi!
- Thì là…