HÒA LẠC HÒA BÌNH-EXPRESSWAY
Chào mừng bạn đến với diễn đàn trang web Hòa Lạc - TP.Hòa Bình Expressway !
HÒA LẠC HÒA BÌNH-EXPRESSWAY
Chào mừng bạn đến với diễn đàn trang web Hòa Lạc - TP.Hòa Bình Expressway !
HÒA LẠC HÒA BÌNH-EXPRESSWAY
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


 
Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
Thiết kế name card, độc đáo kết hợp màu sắc ấn tượng
In card visit nhanh, in card visit rẻ đẹp, in card visit ở Hà Nội
Chuyên photo A4-A0, photocopy giá rẻ
In nhanh poster đẹp tại Hà Nội
Nơi in tờ rơi, tờ gấp màu nhanh nhất tại Hà Nội
in card công ty xây dựng Trần Đăng Ninh
In màu a4-a3, photo coppy, giá rẻ năm 2014 tại Trung Hòa
in màu a4-a3 laser siêu rẻ, siêu đẹp, đặc biệt giá cả rất hợp lý — Hà Nội
Làm kỷ yếu, in kỷ yếu số lượng ít đẹp và trang nhã, thiết kế chuyên nghiệp chất lượng cao tại Hà Nội
In kỷ yếu giá rẻ nhất Hà Nội
In kẹp file, kẹp tài liệu giá cả cạnh tranh
Đường cao tốc Chongzun
Autorun Virus Remover 3.1.0422 - Ngăn chặn mọi virus autorun từ USB
Microsoft Security Essentials 2.1.1116.0 Final - Trình diệt virus miễn phí từ Microsoft
5 Antivirus miễn phí tốt nhất của năm 2011
[Phần mềm + Hướng dẫn]Tích hợp Hiren's BootCD 14.1 Rebuild và mọi phiên bản vào menu boot vào Ổ Cứng (HDD) và RAM cho Windows 7 !!!
[Phần mềm + Hướng dẫn]Tích hợp Hiren's BootCD 14.1 Rebuild và mọi phiên bản vào menu boot vào Ổ Cứng (HDD) và RAM cho Windows 7 !!!
TuneUp Utilities 2010 9.0.2020.2 Final - Bộ công cụ tối ưu hàng đầu cho PC
Hot! Driver.Genius.Pro v10.0.0.761 Final _Crack No Virus ---Update driver mới nhất -» CHUẨN KO CẦN CHỈNH->NHANH TAY HỐT NÀO :D
Your Uninstaller! 7.4.2011.12 (Updated 08.11.2011) _ Gỡ phần mềm hàng đầu !!!





















Share | 
 

 Tonic và chocolate nóng

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Admin
Admin
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 1754
Điểm : 6794
Ngày tham gia : 22/12/2010
Tuổi : 39
Đến từ : Hà Nội
Level: 39 Kinh nghiệm: 1754%
Sinh mệnh: 1754/100
Pháp lực: 39/100

NGƯỜI ĐIỀU HÀNH
Phù hiệu: Tonic và chocolate nóng  POLLICE

Tonic và chocolate nóng  Empty
Bài gửiTiêu đề: Tonic và chocolate nóng    Tonic và chocolate nóng  Icon_minitimeMon Feb 28, 2011 6:19 am

Đôi
khi tôi thấy băn khoăn giữa Nam và Tuyên. Cả hai đều gửi thư làm quen
với lời giới thiệu của tôi “thích uống chocolate nóng”. Tuyên khẳng định
là tôi có sở thích giống anh, còn Nam nói món chocolate của tôi gợi cho
anh nhớ một câu chuyện thú vị mà anh đã đọc ở đâu đó, nếu có dịp sẽ kể
cho tôi nghe.



Tuyên là giám đốc một công ty tư vấn và đào tạo nhân lực, có lẽ không
tài năng và giàu có hơn nhan nhản các giám đốc trẻ thành công của những
năm hai ngàn. Nhưng chắc chắn là tham vọng không thua kém. Công việc làm
ăn của Tuyên gặp nhiều thuận lợi vì những cơ may từ mối quen biết có
sẵn của gia đình. Tôi đoán vậy qua những lá thư. Sự tự tin của một người
chưa biết khó khăn hay thất bại là gì của Tuyên không còn làm tôi nể
nang nhiều. Nhưng tôi thích đọc thư Tuyên, tình cảm, văn hóa và nhiều
triết lý. Còn thư của Nam, một kỹ sư ngành tin học, thì y hệt bản báo
cáo công việc, luôn ngắn gọn và cụ thể : hôm nay tôi đi đâu, làm gì, tôi
mới mua cuốn sách này, em đã đọc chưa?...

Mẹ vẫn thường nhìn tôi thở dài. Thật ra,
tôi mới 24 tuổi, chưa có gì phải nóng vội, nhưng vẻ dửng dưng của tôi
làm mẹ thở dài. Một phần, nó làm cho bà nhớ đến ba tôi, cũng dửng dưng
như thế, cho đến ngày tìm thấy tình yêu thật sự của ông - những rẫy cà
phê bạt ngàn ở Ban Mê và một người đàn bà bị chồng bỏ vì không thể có
con - thế là ông đùng đùng khoác ba lô lên vai và đi. Mẹ không có ý kiến
gì cả, chỉ khóc đúng hai lần rồi thôi, sau khi đã thỏa thuận sòng phẳng
với ba về chuyện tài sản và thủ tục. Mẹ luôn nói rằng bà chưa bao giờ
yêu ba, chỉ có điều dù gì thì cũng đã sống với nhau gần ba chục năm
trời...

Mẹ không níu kéo nhưng vẫn cảm thấy tổn thương và bị suy sụp một thời
gian trước khi quen dần với sự tự do, yên ổn. Bây giờ, mỗi ngày mẹ thức
dậy đi chợ, mua sắm, rồi về tiệm đọc báo Phụ nữ, trông coi đám học trò,
thỉnh thoảng mới tự tay uốn hay cắt tóc cho khách quen. Phần lớn họ là
những bà nội trợ trong xóm và đôi ba người đàn ông mệt mỏi vì những phi
vụ làm ăn, hoặc đôi khi, vì một bà vợ hay càu nhàu, mỗi tháng vài lần
đến tiệm để gội đầu cho thư giãn và tâm sự đôi chút chuyện đời với bà
chủ tiệm mặt mũi hiền lành nhưng miệng lưỡi sắc lẻm có mái tóc xù như
Julia Robert...

Tôi không đau đớn gì về một gia đình tan vỡ, vì nó đã vỡ từ lâu lắm rồi.
Giống như tôi đã nhìn mãi một cái đĩa nứt đôi từ hơn chục năm trước,
bây giờ, ba mẹ tôi mỗi người lấy đi một nửa và sống tiếp cuộc đời riêng
của mình. Chuyện đó đối với tôi có khi còn nhẹ nhõm hơn vì cứ nhìn mãi
vết nứt lạnh lùng ấy mà day dứt. Tôi vẫn yêu thương cả hai, và chúng tôi
dù sao vẫn là một gia đình. Tôi cũng không vì cuộc chia tay đó mà đâm
sợ chuyện chồng con

Mẹ nói, dù thế nào thì người đàn bà vẫn cứ cần một chỗ dựa, hoặc là
chồng, hoặc là con, ai may phúc thì được cả hai. Tôi cũng nghĩ vậy, và
đôi khi, tôi cũng thèm một tình yêu, thèm một vòng tay ôm rất chặt, một
cái hôn làm bỏng rát đôi môi, nhất là những buổi tối ngồi một mình trước
bàn làm việc, đợi vài con gió nghịch ngợm luồn qua những mái nhà, những
con hẻm để lùa vào cửa sổ...

Lúc mới xin việc, tôi cứ nghĩ PR là một nghề hào nhoáng : gặp gỡ những
khách hàng lớn, tổ chức những hội nghị quan trọng ở các khách sạn năm
sao... Nhưng thực tế đã mở mắt cho tôi chỉ sau một thời gian ngắn : Công
việc đầy áp lực và lúc nào cũng phải xoay như chong chóng, chuẩn bị thư
mời, thông cáo báo chí, panô quảng cáo, âm thanh, ánh sáng, bảng tên,
bánh ngọt, cà phê... Đi qua đi lại lo lắng quá giờ họp báo gần một tiếng
đồng hồ mà cánh phóng viên chưa ai thèm tới, loay hoay đến toát mồ hôi
khi máy in trở chứng, tới giờ họp báo vẫn chưa có thông cáo báo chí để
phát. Rồi thì liên hệ khách hàng, cười nói, bắt tay, thậm chí, gà cả câu
hỏi cho những phóng viên trẻ mới vào nghề...

Thỉnh thoảng lại bị hẹn hò, những cuộc gặp nhập nhằng giữa công việc và
riêng tư. Và sau đó là gạ gẫm, tán tỉnh, có khi doạ dẫm... Những mâu
thuẫn giữa việc giữ gìn lòng tự trọng và trách nhiệm bảo vệ đối tác,
chiều ý khách hàng làm tôi mệt mỏi. Bởi cứ phải chuẩn bị tư thế để đối
phó nên tôi trót biết về những người đàn ông chung quanh mình rõ trước
khi có thể bắt đầu yêu thích bất cứ ai trong số họ... Nghe tôi than thở,
mẹ bảo rằng số phận của tôi có thể đang ở đâu đó xa hơn, ngoài môi
trường mà tôi đang sống. Tôi liền gửi lý lịch lên CLB làm quen trên
mạng, và tin rằng đó là một cách tương đối thận trọng để tìm kiếm số
phận của mình.

Hai ngày sau khi đăng ký, tôi nhận được đúng ba cái email, Tuyên từ Hà
Nội, Nam ở Sài Gòn, và một người khác du học tận bên Nhật, có giọng điệu
hơi khoe khoang và ngạo nghễ. Tôi delete thư của người thứ ba và trả
lời hai thư còn lại...

Được bốn năm tháng gì đó, khi tôi bắt đầu quên mất họ đã viết những gì
trong lá thư đầu tiên gửi cho tôi thì Nam đề nghị : “Hay là mình gặp
nhau đi !”.

Chúng tôi hẹn nhau ở Friends. Quán nhỏ và lịch sự, nhạc rất êm, chỉ có
một thanh niên trẻ vừa phục vụ, vừa chỉnh nhạc, vừa tính tiền. Từ đó về
sau, nhiều lần chúng tôi ngồi ở chiếc bàn ngay sau khung cửa kính màu
nâu của Friends, nhìn sang khách sạn nhỏ đối diện, nơi những cặp tình
nhân già có, trẻ có dắt nhau đi vào rồi lại trở ra, chóng vánh, chỉ tôi
với Nam ngồi đó mãi, nhìn họ đến rồi đi...

Tôi không có ấn tượng gì nhiều về ngoại hình của Nam, cao hơn mét bảy,
ba mươi hai tuổi và bắt đầu có bụng, da nâu, mắt đen, hiền lành sau cặp
kính trắng... Y chang một mẫu người của computer, quen thuộc với những
trang web và thứ ngôn ngữ siêu văn bản, mẫu người mà tôi tưởng tượng khi
anh cho biết mình là kỹ sư phần mềm. Đôi khi Nam nói chuyện khá hài
hước, nhưng luôn điềm tĩnh và chậm rãi. Anh hỏi : - Em uống gì ? - Gì
cũng được. - Tonic nghen ?

Tôi gật đầu. Đó là thứ nước trong vắt, chứa ký ninh, ngọt ít, đắng
nhiều, có ga, vị là lạ. Nam cười nhẹ, bảo : “Anh thích thứ này lắm, uống
nó thấy... hay hay”. Tôi nói, em đang đợi anh kể câu chuyện về
chocolate. Nam lại cười, mắt hấp háy, và kể câu chuyện về hai người yêu
nhau, cô gái chỉ uống cà phê đen còn chàng trai thích chocolate nóng.
Mỗi khi họ vào quán, bất cứ quán nào, người phục vụ đều luôn đưa nhầm ly
của người này cho người kia.

Sự nhầm lẫn đó ban đầu làm họ thấy thú vị, nhưng dần dà, lại khiến cô
gái có cảm tưởng là người yêu mình hơi yếu đuối, vì mọi người vẫn cho
rằng chocolate là thứ uống dành cho phụ nữ. Và họ chia tay nhau... bắt
đầu từ món chocolate nóng. Câu chuyện đó cứ vảng vất trong đầu tôi
mãi,nhất là khi mẹ đặt lên bàn tôi một ly chocolate vào mỗi sáng. Món
chocolate ấy đối với tôi giống như một hồi ức êm đềm của thời thơ ấu. Đó
là món khoái khẩu của ba, rồi sở thích ấy thành thói quen của mẹ, và
của tôi... Từ khi chia tay ba, mẹ đâm ra ghét cay ghét đắng món
chocolate, nhưng thói quen pha cho tôi một ly vào mỗi sáng thì không sao
bỏ được...

Bây giờ mỗi tuần tôi gặp Nam một lần, hoặc xem kịch, hoặc đến ngồi nghe
nhạc cả buổi ở Friends, lẩn trốn cái nóng và sự ồn ào của Sài Gòn những
ngày cuối tuần... Mỗi lần, Nam lại hỏi câu quen thuộc, với ngữ điệu quen
thuộc: “Tonic nghen, em ?”. Chỉ có điều, lần sau Nam xin vài lát chanh,
ly tonic có thêm mùi thơm nhẹ nhàng, chua chua và vị đắng dịu của vỏ
chanh. Lần sau nữa, tôi nói : em thấy người ta cho chút muối. Bỏ vào,
nước sẽ sủi lên, thấy không ? Và tonic thêm vị mặn nơi đầu môi... Nam
nhấp một ngụm : “Bây giờ mới thiệt là ngon !”.

Từ đó, tôi có những buổi tối về nhà, mệt lả vì cả ngày phải đi qua đi
lại, nói nói cười cười, ra lệnh và vâng dạ, thấy rất thèm một ly tonic
với muối và chanh... Nhưng lần ngồi ở Friends, nhìn những đôi tình nhân
khoác tay nhau đi như lướt qua bên ngoài cửa kính, tôi cứ đợi Nam nói
một điều gì đó... Nhưng anh im lặng mãi. Chỉ có một lần, Nam thổ lộ rằng
anh có một niềm say mê nhỏ, đó là rùa. Nhưng nhà cửa bây giờ chật chội,
không có chỗ cho nó sống. Anh lặp đi lặp lại : - Sao anh thích nuôi một
con rùa quá.

Tôi bảo : - Em thì không thích những con vật, em chỉ thích trồng cây.
Nam yên lặng một chút rồi nói, rất nghiêm túc : - Có sao đâu. Rùa cũng
dễ sống lắm, sau này em cứ trồng cây và anh nuôi rùa, mình có thể cho nó
bò loanh quanh những cái cây của em. Tôi tự hỏi mình có nên xem đó là
một lời tỏ tình hay không. Rồi quyết định là không. Tôi không thích nghe
một lời tỏ tình mà lại phải tự hỏi không biết đó có thật là một lời tỏ
tình hay không ? Tôi giả vờ làm ngơ và Nam cúi đầu thinh lặng.

Tôi vẫn nhận mail và reply cho Tuyên mỗi tuần. Tuyên hỏi số điện thoại
nhưng tôi không cho. Tôi nghĩ giọng nói có thể gây nhiều nhầm lẫn trong
việc nhận biết một con người. Tôi vẫn thích sự thận trọng của những lá
thư hơn, cho đến khi có thể gặp nhau trực tiếp.

... Một tuần ở Hà Nội, tôi xoay như chong chóng với chương trình ra mắt
sản phẩm mới của hãng Z. Lại họp báo, tiệc tùng, quay phim quảng cáo,
bắt tay, cười nói... Lần lữa mãi mới gặp được Tuyên. Thật tình, tôi
không mấy bất ngờ trước vẻ hào hoa lịch thiệp và cả giọng nói nhỏ nhẹ
như vuốt dọc sống lưng của Tuyên... Nhưng có điều gì đó làm tôi không
thấy thoải mái ngay từ buổi gặp mặt đầu tiên ở một quán kem nhỏ gần hồ
Gươm. Có lẽ, bởi Tuyên ăn mặc và xử sự trịnh trọng quá, giống như những
người tôi vẫn phải bắt tay trong phòng họp.

Tuyên gọi : - Cho hai chocolate nóng. - Không đâu - Tôi lắc đầu - Em
uống tonic, với muối và chanh. Tuyên quay sang nhìn tôi, cau mày : - Em
thích uống chocolate cơ mà ? Tôi ngẩng lên, nhìn khuôn mặt điển trai xa
lạ của Tuyên, bất giác thở dài, và chợt nhận ra là thậm chí mình có thể
thở dài hàng trăm lần nữa, vì có điều gì đó nặng nề lắm cứ chặn ngang
lồng ngực. Tôi thấy thèm một ly tonic đăng đắng, mằn mặn, lạnh ngắt, và
vị ngọt thì đọng đâu đó, không phải trên môi, không phải trên đầu lưỡi,
mơ hồ, hoang đường, như không hiện hữu trong vị giác mà là trong cảm
thức. Giữa tia suy nghĩ nào đấy vừa thoáng qua về vị ngọt trong ly
tonic, tôi chợt nhận ra tình yêu cũng giống như lời tỏ tình.

Nó có thể bắt đầu và kết thúc bằng một thứ nước uống ở quán cà phê. Nó
có thể bắt đầu từ nỗi nhớ, không phải chính con người ấy, mà là khoảng
không gian, những cảm xúc bao quanh mỗi khi ta ở bên người ấy. Sự bình
yên. Tôi nhận ra mình rất nhớ một giọng nói, trầm ấm với câu hỏi quen
thuộc dịu dàng : “Tonic nghen, em ?”... Tôi kể cho Tuyên nghe câu chuyện
mà Nam đã kể. Tuyên lắc đầu : Chỉ vì câu chuyện ngớ ngẩn đó mà em không
uống chocolate nữa à? Tôi nói, không phải, mẹ vẫn bắt em uống chocolate
mỗi sáng, chỉ đơn giản là bây giờ sở thích của em thay đổi rồi. Thế
thôi.

Dạo trước, tôi có lên thăm ba vài ngày. Người đàn bà kia sống cùng ba
tôi trong căn nhà gỗ, giữa vườn cà phê rộng mênh mông, suốt ngày chỉ ở
nhà đọc sách, nấu nướng và làm thơ, tỏ vẻ quyến luyến yêu thương tôi
đúng kiểu một người đàn bà hiếm muộn... Ba có vẻ hài lòng với sự yếu
đuối và phục tùng của bà, với những buổi chiều ngồi tán chuyện cà phê
lên giá hay xuống giá, tình hình chiến sự thế giới ảnh hưởng đến kinh tế
ra sao với mấy ông hàng xóm ở trang trại bên cạnh.

Những ngày tôi ở đó, mỗi sáng lại có ba ly chocolate nóng hổi đặt trên
bàn, mùi hương ngọt ngào lan ra cả nhà, thấm vào từng thớ gỗ, từng giọt
sương đọng trên lá cà phê thơm lừng. Trông họ có vẻ hạnh phúc. Tôi không
nhận ra sự khác nhau của ly chocolate mẹ pha ở nhà và ở đây, có lẽ ba
cũng vậy. Nhưng khi về, tôi nói với mẹ là ba thường uống chocolate nhưng
bà ta không pha ngon như mẹ. Mẹ cười mãn nguyện : “Dù sao, mẹ cũng đã
pha món đó hai mươi mấy năm rồi còn gì...”.

Tôi mỉm cười, ôm lấy vai mẹ và nhớ về ngôi nhà gỗ với hai con người chắp
nối hạnh phúc, chợt hiểu tại sao ba lại bỏ mẹ để đến nơi ấy. Tình yêu
không phải là một thói quen. Mẹ đã pha chocolate cho ba không phải vì
tình yêu, mà vì thói quen. Còn người đàn bà ấy... bà nói rằng, bà không
biết mình yêu ba tôi nhiều đến đâu, nhưng bà yêu vô cùng cái không gian
có ba ở đó. Những buổi sáng cao nguyên trong trẻo hơn, hoa cà phê trắng
hơn và thơm hơn. Bà cảm thấy việc thức dậy, nấu nước sôi rồi khuấy tan
bột chocolate trong ly vào mỗi sáng là công việc tuyệt vời nhất của một
ngày...

Còn tôi, tôi đã uống chocolate mãi, từ những ngày mới tự biết cầm ly
uống nước, từ những ngày xa xưa khi còn cảm thấy niềm hạnh phúc gia đình
như hòa tan trong ly chocolate bốc khói, cho đến những ngày hiện tại
khi cảm thấy trong đó nỗi xót xa vì bị bỏ rơi vẫn xát vào trái tim của
mẹ. Cho đến khi một người xa lạ mời tôi thứ nước khác, trong vắt và có
vị lạ lùng... Tôi nói với Tuyên rằng, tôi vô cùng xin lỗi, vì chỉ đến
khi Tuyên mời chocolate tôi mới nhận ra là tôi không thích nó. Và khi
nghe Tuyên tỏ tình, chính xác là tỏ tình, ngay trong buổi đầu gặp mặt
thì đầu óc tôi chỉ quay quắt nhớ về một người đã tỏ tình bằng những con
rùa mà thôi...

(Sưu tầm)
Về Đầu Trang Go down
https://duonghoalac-hoabinh.forumvi.com
 

Tonic và chocolate nóng

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 

 Similar topics

-
» Bác nông dân và con quỷ
» Hự Hự Hị Hị bà con vào xem ngay cho nóng
» Món tamale nóng
» cFosSpeed Full Linscene bản 5.x ... hàng cực Hiếm và Nóng
» (phần mềm vừa ra lò sáng nay nóng hổi) 2 click bạn sẽ tìm được link mediafire của bất kỳ thứ gì dễ dàng download bằng idm
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
HÒA LẠC HÒA BÌNH-EXPRESSWAY :: GIẢI TRÍ :: VĂN HỌC-
Chuyển đến