Hai chị em ngồi im lặng cả giờ. Mỹ bối rối vì lần đầu tiên thấy Sơn
có mùi rượu mà cô lại không dám hỏi. Cô chờ mãi, chờ mãi cho đến khi
Sơn hỏi cô nghĩ sao về Sơn.
Page Content
Nghĩ sao à, có gì đâu nhỉ. Sơn rất đẹp trai, trắng trẻo và thanh tú, Sơn 18 tuổi...
Sơn buồn buồn nói em nhục hơn con điếm.
Mỹ giật mình. Các cô ca ve dù có ăn mặc, để kiểu tóc như mọi người
thì vẫn bị những con mắt trong sạch của thiên hạ nhặt ra khỏi đám đông.
Vì thế các cô thường ít dám đi chơi. Mỹ vẫn tưởng Sơn không biết nghề
của cô. Vậy chắc Sơn nói câu ấy là để an ủi cô, làm gì có ai nhục hơn
một con điếm.
- Cách đây hai năm em làm ở cơ sở mát-xa của tỉnh. Lão ấy đến vài lần
rồi giở trò với em. Em không dám phản ứng gay gắt mà chỉ gạt tay lão ra
và không xoa bóp nữa. Lão ấy nói sao đó mà cuối cùng em phải thôi việc.
Em đã đi một nơi nữa cũng bị lão theo, đây là nơi thứ ba và có lẽ cũng
là nơi cuối cùng. Chiều nay lão đến, bảo em nếu khó chịu thì làm một ly
rượu. Cái cảm giác chiều nay ấy... buồn nôn lắm.
Đó cũng là cảm giác thường trực của Mỹ. Những bộ mặt nhầy nhụa mồ
hôi, những cái miệng bốc mùi chuột chết, những bàn tay xù xì rách da
rách thịt... Nhưng sao Sơn không thấy cô nhục bằng nó?
- Chị dù sao cũng thuận theo lẽ tự nhiên khi phải chung đụng với đàn
ông. Còn em... Em cũng biết em khó mà lấy vợ nhưng em vẫn ham muốn con
gái. Lão ấy cứ tự nhiên đến, không biết lúc nào để mà đề phòng, chỉ chọn
mình em, bỏ ra bốn chục nghìn và em phải xoa bóp cho lão một giờ theo
đúng quy định của một suất mát-xa. Lão nằm đó, tận hưởng em, bóp em đau
điếng. Em hết đường rồi, em có phải là điếm đâu mà hoàn lương.
Mỹ nghe lòng quắt lại. Ừ, đúng là nghề của cô vẫn còn có một con đường.
- Chị ạ, chiều nay em không khóc nữa nhưng em cứ nấc suốt cả suất
mát-xa. Những tiếng nấc ấy dội ngược vào trong em, đè trái tim em trĩu
xuống. Xuống tận gan, ruột non, ruột già... Khi em đi cầu, trái tim em
sẽ đi ra luôn. Mà cho dù nó không ra thì nó cũng thối hết rồi.
Mỹ nhìn Sơn qua hàng nước mắt. Sơn làm sao đổi nghề được, làm sao
thoát được cái gã đàn ông - đàn bà kiên nhẫn, tham lam và nhiều dục vọng
ấy được. Nó chỉ là một đứa bé nghèo khiếm thị phải đi làm cho cơ sở
mát-xa Ánh Sáng.
Truyện ngắn: Tin nhắn một chiềuBà mệt mỏi và đau đớn ngồi cạnh quan tài ông.
Hai người lấy nhau do tình thương và sống với nhau vì nghĩa. Họ tôn
trọng và có trách nhiệm với nhau. Thế là đủ cho sự yên ấm và các con
thấy hạnh phúc. Nhưng quá thiếu cho những khi trời về chiều rơi vài hạt
mưa, không gian u ám và hơi lạnh, để họ cảm thấy cái giây phút được thổ
lộ tâm tình với ai đó cần phải được tính đến trong bấy nhiêu thời gian
đi qua đời họ.
Bà không làm thế, không phải bà quá bận, không phải bà thiếu lãng mạn
hoặc không có ai theo đuổi. Chỉ đơn giản là bà nhìn tình yêu như một sự
hy sinh, mà đời bà thì đã hy sinh đủ rồi.
Ông cũng sống như bà cho đến ngày ông gặp một cô bạn cũ đã mất chồng.
Họ chuyện trò qua điện thoại. Khi về nhà hầu như không bao giờ ông nhắn
tin hay nhận tin nhưng rồi tự bà cũng biết. Thay vì đau xót, căm phẫn
thì bà lại ngồi im và nghĩ. Bà vẫn chưa biết làm thế nào để giải quyết
chuyện này thì ông bị phát hiện ung thư.
Ông nằm đó, mắt bạc phếch và trong veo như mắt trẻ con, nhìn ra
khoảng trời bên cửa sổ. Rồi ông có tin nhắn và nhẹ nhàng trả lời tin
nhắn. Bà tảng lờ đang dọn dẹp mấy chai nước, cất cam và sữa vào tủ.
Tin nhắn không nhiều, khoảng tám giờ sáng và 5 giờ chiều. Mỗi khi ông
có tín hiệu bà lại vội vàng bật dậy đi tìm việc gì đó để làm. Dần dần,
bà cũng chờ tin nhắn như ông, nhất là khi thấy ông dường như khỏe hơn
khi có tin nhắn.
Bây giờ thì ông nằm đó sau ba ngày không trả lời mà chỉ nhận tin nhắn.
Bà run rẩy bật máy lên:
- "Không thấy anh trả lời tin nhắn nữa. Em nghĩ anh đã kiệt sức rồi.
Thôi, đi đi anh, cái chết không có gì đáng sợ, chỉ là sự yên nghỉ thôi.
Em vẫn ở bên cạnh anh".
- "Anh sợ em nhìn thấy anh trong bộ dạng thảm thương, xộc xệch, tóc
dựng đứng lên, tay gầy khô như que củi ư... Thì em vẫn nghĩ anh như vậy.
Anh có đẹp trai bao giờ đâu".
- "Để em kể cho anh nghe một câu chuyện vui...".
- "Anh biết không, mất ngủ lại làm em trẻ ra hay sao ấy, hôm nay em
va phải một người đi đường, họ mắng em là con điên. Đáng ra phải là bà
điên chứ nhỉ...".
- "Em sợ quá và lo thắt ruột anh ạ. Có phải ngày ấy đang đến không anh. Ngày mà tin nhắn đến anh không trả lời nữa ấy...".
Bà đi tìm bộ sạc, cắm điện và nhìn những vạch đen chạy đều đều cho
đến khi nó dừng lại. Nhón chân lên, bà đặt chiếc điện thoại trên ngực
ông, nơi trái tim giằng xé giữa người đàn bà ông yêu và người đàn bà ông
thương đã thôi đập.
Tin nhắn sẽ được gửi đến để sưởi ấm trái tim ông thêm năm ngày nữa dù ông đã ở dưới đất.
Các tin nhắn một chiều.
Truyện ngắn: Cái tôi là cái gì?Cu Thịnh yêu cái Nhi. Cả hai nhà đều nghèo nên cuối cùng cu Thịnh phải về ở rể nhà cái Nhi, cam phận chó chui gầm chạn.
Nhà Nhi tuy có rộng hơn nhà Thịnh nhưng cũng ba cặp vợ chồng cùng bố
mẹ, ông bà và một đống cháu, đứa thì mới biết bò, đứa lớp một, đứa đã
biết nhìn xem trên ngực áo bạn gái có cái gì cao cao... Vì thế ban ngày
mọi người tỏa đi làm, hít thở bụi đường, bụi máy xay gạo, bụi rê thóc...
Ban đêm các cặp vợ chồng đều nín thở. Anh Thịnh nín thở mệt nhất vì vợ
chồng anh trẻ nhất, lại có cái giường kê ở trung tâm "phòng ngủ" cả nhà.
Giường cũ, không mấy chắc chắn và không thèm giữ trật tự. Tuy nín thở,
anh chị cũng có ba đứa con.
Bác Thịnh được đi tập huấn một lớp ngắn hạn và về làm ở xã, chỉ là
một việc nhỏ thôi nhưng đó cũng là một bước đổi đời. Bác như trẻ hẳn ra,
mặt mày hồng hào, nói cười mắt tít lại. Bà con trong thôn ai cũng bảo
cứ tưởng phụ nữ mới hồi xuân ai dè nam giới hồi xuân nom cũng tình tứ
phết.
Từ đó, bác Thịnh hay đi họp trên xã, trên huyện, thậm chí có lần còn
được đi báo cáo trên tỉnh. Mỗi lần đi về bác đều mua quà cho vợ, những
món quà khiến bác gái vừa liếc trộm vừa bảo ghê chết.
Bác Thịnh nay đã già, ngồi gối cao hơn tai. Bác hay xem phim Hàn Quốc và cũng hay thở dài nhìn vợ.
Người ta có thể dịch cái thở dài như sau: "Tội nghiệp bà Nhi, bà ấy
chưa bao giờ biết cái tôi là gì... Mình cũng đã suýt không biết, may mà
nhờ mấy cô ở khách sạn...".
Truyện ngắn: Đột quỵNgười chồng trẻ của kẻ quá cố đang rũ người ra vì khóc. Nhìn chàng
rất bơ phờ - dẫu là cái bơ phờ của người đẹp trai - và chàng cứ bám lấy
quan tài mà lảm nhảm: "Anh đã giết em rồi... anh đã giết em rồi".
Người đi viếng tặc lưỡi: "Khổ thế, vợ mới sinh con so mà chết nên anh chồng mới tiếc hận".
Qua tang một năm, chàng lấy vợ mới vì con nhỏ cần có người chăm sóc.
Nhưng chàng không lấy người bạn thân nhất của vợ, người làm chàng mê
muội, người đến thăm vợ chàng thường xuyên khi vợ chàng nằm ổ, người bị
mê hoặc bởi vẻ ga-lăng của chàng và đồng ý quấn lấy chàng trên chiếc
sa-lông ở phòng khách bởi cứ tưởng vợ chàng nằm ổ không thể ra ngoài.
Người mà vợ chàng nhìn thấy đang ở tư thế nóng bỏng nhất lúc mây mưa và
khiến vợ chàng ngã vật ra, ra đi chỉ ngay sau vài phút.
Chàng không cưới nàng. Dại gì, chàng đâu thích đột quỵ. Chàng cưới
một cô gái không hẳn là đẹp, không hề lãng mạn nhưng hiền lành và dễ
bảo, để nếu chuyện ấy lại xảy ra thì bác sĩ sau một hồi loay hoay cứu
chữa sẽ ghi vào hồ sơ bệnh án: "Đột quỵ".
Chùm truyện ngắn của
Đặng Thị Kim Oanh