Giữa
năm lớp 6, lớp tớ có cô giáo dạy Văn mới. Cô tên Hải. Khi cô bước vào
lớp, tụi trò nhỏ đều ồ lên thán phục: cô cao lớn như một cầu thủ bóng
rổ, đôi vai hơi ngang và mái tóc cắt ngắn khiến cô trông hết sức đặc
biệt. Cô viết lên bảng tựa đề bài học mới, rồi chia ô bảng bằng những
đường vạch thẳng tắp. Các câu thơ hay, ý nghĩa của chúng được đổ đầy vào
những ô vuông, như một trò chơi xếp hình. Những bài học ngắn gọn và vô
cùng hứng thú. Giờ học Văn kể từ nay không còn là một cực hình với tớ.
Là con trai, nhưng vì một tật nhỏ ở tim, tớ hơi yếu ớt. Tớ học
khá, nhưng thứ hạng của tớ cứ thua nhỏ Linh là do điểm số môn Văn tệ
không chịu được. Một hôm, cô Hải bỗng nói: “Bạn nào xung phong đọc diễn
cảm bài đọc, cô tính vào điểm kiểm tra miệng!” Nhanh như chớp, nhỏ Linh
vụt đưa tay lên. Đứng trước lớp, Linh bắt đầu đọc câu chuyện cổ tích
bằng chất giọng thật mê ly. “Tốt lắm, 10 điểm!”- Cô Hải khen ngợi, cho
thẳng điểm vào sổ. Mắt tớ hoa lên. Điểm mười môn Văn. Chỉ cần đọc thật
to, rõ và diễn cảm thôi sao?
Tớ bắt đầu chú ý đến những bài thơ,
những đoạn trích sẽ học. ở nhà, tớ đứng trước gương, gào to bài đọc, lên
bổng xuống trầm, tay chân ra điệu bộ thật hấp dẫn. Tuy nhiên, cứ đến
tiết Văn, cô Hải hỏi xem ai xung phong lên đọc diễn cảm lấy điểm, thì
bao nhiêu nhuệ khí trong tớ mất sạch. Tớ nhìn các bạn lên đọc, kiếm điểm
8, điểm 9 ngon lành mà tiếc rẻ quá chừng. Chỉ cần một cái liếc mắt, nhỏ
Linh hiểu cả, nó hích vào be sườn tớ:“Kìa, xung phong đi chứ!”. Đến lần
thứ ba bị hích, tớ xung phong lên bảng. Tụi con trai ồ lên. Xưa nay,
chỉ có tụi con gái hăng hái kiếm điểm kiểu này thôi. Tớ lê từng bước lên
bảng, bìa quyển sách giáo khoa nhâm nhấp mồ hôi. Bài học hôm ấy phân
tích một bài thơ về những cây dừa. Tớ nhìn xuống phía dưới, thấy vô số
những đôi mắt đen nhánh nhìn tớ đăm đăm. Tớ bắt đầu đọc to câu thơ đầu
tiên. Mấy nhỏ con gái phía dưới bụm miệng, cười khúc khích. Nhưng tớ
nghĩ: “Mấy điểm cũng được. Nhưng mình sẽ không làm cô thất vọng!” Tới
đoạn cây dừa vươn lên từ trong đạn bom, tớ liền ngồi thụp xuống, vươn
hai tay lên cao, rồi từ từ đứng dậy. Tới đoạn tả dòng sông, tớ uốn éo
thân người. Bàn tay dập dờn làm cá, làm tôm bơi lội. Các bạn lặng đi vì
kinh ngạc. Thình lình, tất cả phá lên thành một trận cười rộn rã, vui
vẻ. Trái tim yếu ớt của tớ đột nhiên không chịu nổi nữa. Tớ chỉ kịp nhìn
thấy chung quanh quay cuồng trước khi ngã lộn từ trên bục gỗ xuống sàn.
Tớ
nằm viện Tim khá lâu. Cô Hải và nhỏ Linh ngày nào cũng đến thăm. Cô
giáo “bóng rổ” mang tới những quyển sách rất đẹp. Cũng chính cô Hải với
nhỏ Linh kêu gọi các bạn trong trường và một số nhà hảo tâm đóng góp
tiền, giúp ba má lo chi phí mổ tim cho tớ.
Sau khi bình phục, tớ
trở lại lớp học. Thật tuyệt diệu khi được học Văn với cô giáo cao lớn
mạnh mẽ mà mình yêu quý, được ngồi cạnh một nhỏ bạn láu lỉnh tinh khôn.
Cho đến khi lớn, tớ vẫn hào hứng với những bài văn được đọc diễn cảm.
Bởi tớ biết, những giọng nói khiến ta xúc động luôn vang lên từ những
trái tim chân thành, tràn ngập yêu thương.