Công việc của ba má ở cơ quan ngày càng bề bộn. Mới lên lớp 7 nhưng tui
đi học ngập đầu. Thằng Bun lên bốn, chưa thể tự chăm sóc bản thân. Việc
nội trợ trong nhà nhiều khi dồn cục. Thế nên má tôi mừng thiệt mừng khi
đón được chị Ba La, người cùng quê.
Ngay khi chào hỏi mọi người, tiếng cười vui vẻ rổn rẻng của chị
Ba khiến cả nhà náo động. Má lo chị ngồi xe đò suốt ngày chắc đói bụng,
đi nấu cơm. Chị Ba chạy theo xuống bếp, giành phần nấu. Chị ăn nhiều,
rất ngon miệng, vừa ăn vừa kể chuyện dưới quê, nghe thiệt hấp dẫn. Bữa
cơm có chị Ba xôm tụ hẳn.
Má tui chỉ cần chỉ dẫn chút xíu, chị
Ba đã biết rõ cách sử dụng máy giặt, tủ lạnh, đồ bếp. Được má tui khen,
chị Ba La cười hắc hắc: “Con coi TV, biết hết các loại đồ dùng hiện đại.
Chỉ mỗi tội không có để xài mà thôi!”.
Một tuần có chị Ba La,
nhà tui sạch sẽ tinh tươm. Điều duy nhất má tui chưa ưng lắm là chị Ba
nấu ăn còn vụng. Má mua cho chị Ba quyển sách dạy nấu ăn. Má tin tưởng
chị Ba sáng ý, chỉ cần đọc qua vài lần là biết nấu ăn đúng điệu. Tuy
vậy, cả tháng trôi qua, bữa cơm nhà tui vẫn dở như cũ. Quyển sách không
có ai đụng tay tới.
Ba tui nhắc chị Ba lên công an phường đăng
ký tạm trú. Chị Ba La lo âu lắm, kêu tui đi cùng. Chú công an khu vực
hỏi tên họ, chị Ba khai tên Trần Bích La. “Tên lạ quá hè!” – Chú công an
nhận xét. Chị Ba cười tươi tắn, khoe luôn: “Trong nhà, tui là con thứ,
dưới quê gọi là con Ba. Ba tui tính đặt tên là Lít. ổng khoái trong nhà
lúc nào cũng có ba lít rượu đế. Má tui không chịu. Vậy là đổi lại. Bích
La tức là ba lít đó mà…” Mấy chú công an cười rần. Khi chú công an yêu
cầu ký tên vô góc tờ đơn. Chị Ba cầm viết lóng ngóng, vạch một đường
giun bò lên mặt giấy!
Một bữa, má tui đi trực sớm, viết giấy
trên bàn dặn dò các món để chị Ba đi chợ. Lúc tui xách cặp đi học, chị
Ba lật đật chạy theo. Mặt chị rất khổ sở, chìa tờ giấy: “Đọc giùm chị đi
Quyên. Thím dặn gì vậy?” Tui nhìn chị ngơ ngác. Chị Ba La buồn rầu:
“Quyên à, chị không biết chữ đâu!”. Tui lặng người đi, hệt như nghe sét
đánh ngang tai.
Biết được bí mật khủng khiếp của chị Ba La, tui
suy nghĩ rất nhiều. Lẽ nào điều giản dị nhất, ai cũng biết, chị Ba lại
không biết. Bằng cách nào mà chị Ba có thể sống khi không biết đọc, biết
viết… Cuối cùng, tui kiếm quyển sách học chữ cái của thằng Bun, bắt chị
Ba học. Lúc đầu, chị Ba giãy nảy. Nhưng tui dọa, nếu chị Ba không siêng
học tập, tui sẽ méc ba má.
Mỗi ngày, vừa phụ chị Ba lặt rau,
nấu cơm, tui bày cho chị học 5 chữ cái. Chị Ba rất sáng ý, chỉ sau một
tháng, đã biết ghép vần. Qua tháng thứ ba, chị đọc được chữ in to trên
báo. Học hành lụn vụn cũng mệt, nhưng mệt hơn hết là làm sao giấu kín,
không để ai biết được bí mật tội nghiệp của chị Ba La.
Tới giờ,
chị Ba đã đọc thông, viết được chính xác cái tên ngộ nghĩnh của mình.
Bí mật cũ, hai chị em giữ riêng với nhau. Có lần chị Ba khoe về quê mấy
bữa, đi hát karaoke, ai cũng lé mắt. Mặc dù chẳng có gì lớn lao, nhưng
tui vui sướng lắm. Sung sướng vì đã làm được điều có ích cho người chị
mà tui rất mến thương.