Từ khi ông Nội mất, bà Nội buồn, đau bịnh dây dưa. Người lớn bận rộn,
tụi cháu nhỏ suốt ngày học trên trường. Bàn tính mọi nước, cuối cùng bác
Hai dưới quê quyết định:"Để anh cho con Bé Ba lên thành phố phụ chăm
sóc má, con cháu trong nhà cũng tốt hơn mướn người ngoài".
Từ khi ông Nội mất, bà Nội buồn, đau bịnh dây dưa. Người lớn
bận rộn, tụi cháu nhỏ suốt ngày học trên trường. Bàn tính mọi nước, cuối
cùng bác Hai dưới quê quyết định:"Để anh cho con Bé Ba lên thành phố
phụ chăm sóc má, con cháu trong nhà cũng tốt hơn mướn người ngoài".
Một
sáng tinh mơ, tiếng gọi cửa ồn ào. Bé Ba lên tới nơi. Bà chị họ cao
nhỏng lên, tóc kẹp vểnh sau gáy để lộ cần cổ đen thui. Ngoài hành lý lễ
mễ, chị Bé Ba mang theo một con gà mái trụi lông đuôi, cái mào mới nhú,
kêu quéc quéc chạy tứ tung phòng khách, đáp trúng cái bình phalê làm nó
bể tan. Cuối cùng, con gà bị Bé Ba chụp gọn. Chị cười:"Con mang gà lên
nuôi cho đỡ nhớ dưới quê. Tháng sau chắc nó rớt hột, có trứng tươi Nội
ăn!" Má tui lượm miểng bình, vẻ mặt không vui. Sực nhớ, má hỏi giật
giọng:
- Nè, dưới đó người ta có biết đang dịch cúm gia cầm không?
- Gà vịt mà cũng bày đặt mắc cảm cúm sao, thím? - Chị Bé Ba mắt trợn tròn xoe.
Má càng lo lắng, hỏi dồn:
- Nói thiệt đi, ở dưới nhà con hay chung quanh, có thấy gà tự dưng chết không?
- Lạ gì đâu, thím ơi. Hôm qua, bầy gà nhà con mới chết một con, tiếc ghê luôn.
Má tui đánh rớt cây chổi.
- Rồi xử lý làm sao? - Má thì thào.
-
Mần thịt ăn tuốt. Nó chết vì rớt xuống mương nước sau vườn thôi mà!-
Chị Bé Ba đáp, lại cười khắc khắc. Bà Nội bật cười. Bé Ba chạy lại ôm
lưng Nội, nhắc: "Nội đừng cười lớn. Ho mệt!"
Có chị Bé Ba, bà
Nội cũng khoẻ lên vì có nhỏ cháu sớm hôm chuyện trò hủ hỉ thì vui hẳn.
Hơn tui hai tuổi, mà chuyện chợ búa cho tới nấu nướng, giặt giũ, chăm
sóc cho Nội, Bé Ba làm vèo vèo. Duy có lối nói năng của Bé Ba là má tui
không ưa, má bâng quơ:"Nhỏ Ti nhà mình học lối nói năng trớt quớt thì
mệt!" Vài bữa, bác Hai gọi điện hỏi thăm Nội, tiện thể trò chuyện với
con gái. Bé Ba nói rộn lên trong ống nghe, toàn kể chuyện vui, không hề
nhắc mấy vụ rầy la của má.
Cơm nguội, lá rau nhặt ra, Bé Ba đều
gom thả con gà trụi. Nó lớn phổng, mào đỏ au. Hôm con gà đẻ trái trứng
đầu tiên, Bé Ba khoe ầm. Má ngao ngán:"Hột gà đóng lố siêu thị bán thiếu
gì, lại rẻ!" Mặt chị họ bỗng buồn hiu. Chiều tối, Bé Ba lấy cái trứng
quý giá đập vô tô cháo nóng để Nội ăn cho bổ.
Tối nào mở TV lên
cũng nghe thông báo dịch cúm, má kêu Bé Ba cẩn thận cho sức khoẻ cả
nhà. Chị họ kéo tui hỏi ý là sao. Tui đáp liền: "Là thịt con gà đi
thôi!" Bé Ba giật nảy: "Nó đang đẻ trứng mà!" Tui trề môi: "Lỡ nó mang
bịnh, lây cho Nội là chị lỗi lớn". Tối đó cả nhà được ăn thịt gà. Bé Ba
cầm chén mà nước mắt chứa chan. Nội cũng rầu lây. Sáng hôm sau, ngủ dậy
thì Bé Ba đã bỏ về quê.
Vắng Bé Ba, trong nhà im ắng lạ. Nội
ngã bịnh. Ba và tui buồn. Và cả má cũng thấm buồn. Một sáng, lại nghe
tiếng gọi cửa. Bé Ba lên. Chị họ nói nhỏ: "Về tới nhà, con nghĩ ra, lo
cho Nội mới là trên hết. Mấy chuyện khác đều nhỏ xíu…". Má tui ôm chầm
Bé Ba, sụt sịt: "Đừng giận thím hẹp hòi, nghen con!". Tui nghĩ Bé Ba
biết một bí mật nào đó làm má tui phải khóc, phải thay đổi suy nghĩ. Đem
hỏi Nội, Nội cười: "Bí mật gì. Ai sống có lòng, trước sau rồi cũng được
thương".