Lâu lâu, có một người đàn ông gánh trên vai những chiếc lồng **** vô
xóm tui, cất lời rao: "**** biết nói đây… ây… ây!". Và như để phụ họa,
tức thì lũ **** trong những chiếc lồng bỗng nhảy loạn xị, quẹt mỏ vào
nan tre, xổ ra hàng tràng câu nói dài ngắn. Tụi trẻ con kéo thành từng
bầy chạy theo người đổi **** lấy quần áo cũ.
Lâu lâu, có một người đàn ông gánh trên vai những chiếc lồng **** vô
xóm tui, cất lời rao: "**** biết nói đây… ây… ây!". Và như để phụ họa,
tức thì lũ **** trong những chiếc lồng bỗng nhảy loạn xị, quẹt mỏ vào
nan tre, xổ ra hàng tràng câu nói dài ngắn. Tụi trẻ con kéo thành từng
bầy chạy theo người đổi **** lấy quần áo cũ.
Một hôm, thằng Khiêm
được ba nó tậu cho một con yểng mỏ vàng chóe. Chỉ cần thằng Khiêm dứ dứ
quả chuối chín ngoài song, con yểng liền ngoẹo cổ, lảnh lót:"Ăn đi! Ăn
đi!". Tui và tụi bạn há hốc miệng. Bỗng thằng Khiêm lấy miếng vải phủ
lên lồng ****, xách vô nhà. Tui nhảy vô chận đường: "Để tụi tao coi chút
nữa!?" Thằng nhóc cười khỉnh: "Xích ra coi. Tao ra tay nè. Chớ trách!"
Con yểng cũng ré lên phụ hoạ: "Chớ trách! Chớ trách!". Vừa thèm, vừa
tức, tui tự nhủ sẽ kiếm một con **** biết nói. Nói ngon lành, hơn đứt
cái con yểng láu cá kia.
Ông đổi **** lại xuất hiện. Lần này, có
một con khướu đã lột lưỡi, chỉ cần dạy mỗi câu dăm ba ngày là nó sẽ nói -
Ông ta quảng cáo. Tụi bạn hích vô lưng tui:"Mày mà có con khướu ác
chiến này, thằng Khiêm chịu thua liền!". Ông bán **** ra giá:"Hai cái
quần tây người lớn hoặc bốn cái áo sơ-mi cũ đổi lấy con khướu!" Thời đó,
người lớn hay trẻ nít mỗi năm mà có bộ quần áo mới kể như sang lắm. Tui
lùi lại, lắc đầu: "Thôi chú ơi, con không có nhiều quần áo đến thế
đâu!" Ông ta cười: "Mày còn chưa chịu lục tủ đồ cũ, biết đâu được!"
Trước khi bỏ sang xóm khác, ông bán **** nhắc sẽ quay lại vào ngày mai.
Buổi
chiều, đi học về sớm, tui mở tủ quần áo. Vài cái áo dài kiểu cũ má vẫn
mặc đi dạy, xấp quần áo đi làm của ba còn lèo tèo hai cái quần tây và ba
cái sơ-mi bạc phếch. Vừa lo sợ nghĩ đến cơn giận của má. Vừa thèm
thuồng nghĩ đến cái lồng ****. Rốt cuộc, tui đánh bạo lấy hai cái quần
tây, cuộn tròn lại. Ba tui làm xây dựng, cả tháng mới tạt qua nhà. Chắc
cũng khó phát hiện ra vụ mất mát.
Cái lồng khướu tui treo ngay
trước hiên nhà. Con khướu của tôi cũng đen thui, hót khoẻ khoắn. Tui và
tụi bạn xúm vô dạy nó những câu thật khí thế như "Còn lâu mới sợ!",
"Không thắng không về!". Thằng Khiêm tức anh ách con khướu đen. Cả tui
và nó giờ đây chỉ bận tâm huấn luyện cho hai con **** những câu nói châm
chọc độc địa. Buổi sáng, sân chung cư huyên náo những câu nói nghẹt mũi
của lũ ****. Đôi khi, đụng mặt nhau ở chỗ vắng vẻ, tui với thằng Khiêm
lại lao vào nện nhau. Tâm địa tui xấu hẳn đi, không rõ vì sao nữa.
Ba
tui về qua nhà. Việc mất quần áo tức khắc bị lộ. Ba đưa tiền để má đóng
tiền trường cho tui. Má dè dặt:"Hay là tui mua cho ông xấp vải quần
mới?" Ba tui gạt đi, nói một bộ mặc trên người là đủ. Tối, nếu phải
giặt, ba vẫn còn có quần cụt. Chẳng ai rầy trách tui cả. Nhưng chưa bao
giờ tui lủi vô góc, khóc trộm nhiều như lần ấy.
Con khướu của tui
sổng chuồng bay mất chừng hơn tháng sau đó. Con yểng của thằng Khiêm bị
mèo vồ. Khoảng sân chung cư trở lại yên tĩnh. Tui với thằng Khiêm kết
thân lại từ khi nào chẳng biết. Lâu lâu, tui nhớ những chiếc lồng ****,
nghĩ về sức mạnh của lời nói. Nhưng hơn hết, tui nhớ tình thương yêu và
lòng khoan dung vô bờ ba má dành cho tui suốt thời bé dại.