Hồi tui chừng 12 tuổi, má tui mở một cửa tiệm nhỏ chuyên bán các loại
bút thước, gôm tẩy, đề-can tranh ảnh, những con thú nhồi bông, hình siêu
nhân bằng nhựa, các loại nơ, kẹp tóc lặt vặt... Buổi chiều, tui ngồi
chễm chệ sau quầy tủ kiếng, bán hàng và thu tiền. Những món đồ dùng học
tập mới lạ, độc đáo mà tui đem vô lớp, dùng trước nhất luôn làm bạn bè
thích thú, ngưỡng mộ. Không ít bạn dành dụm để có được những món đồ xinh
xắn như thế.
Hồi tui chừng 12 tuổi, má tui mở một cửa tiệm nhỏ chuyên bán
các loại bút thước, gôm tẩy, đề-can tranh ảnh, những con thú nhồi bông,
hình siêu nhân bằng nhựa, các loại nơ, kẹp tóc lặt vặt... Buổi chiều,
tui ngồi chễm chệ sau quầy tủ kiếng, bán hàng và thu tiền. Những món đồ
dùng học tập mới lạ, độc đáo mà tui đem vô lớp, dùng trước nhất luôn làm
bạn bè thích thú, ngưỡng mộ. Không ít bạn dành dụm để có được những món
đồ xinh xắn như thế.
Ở cái lớp sáu tui học hồi đó, có Nam. Môi
cậu ta bị sứt, nói chuyện khó nghe, phát âm đơn đớt. Nhà Nam không khá
giả lắm. Quanh năm cậu ta mặc cái áo sờn cổ, đồ dùng học tập cũ mèm, sứt
sẹo. Giờ học môn Văn, cả lớp khoái chí cười rộ khi cậu ta đọc to một
bài thơ hay đoạn trích bằng cái giọng ngọng nghịu. Hôm cô chủ nhiệm đổi
chỗ trong lớp, phải ngồi kế Nam Thỏ, mặt tui quạu đeo. Nam rút về sát mí
ghế. Mỗi khi bị tui kiếm chuyện, cậu ta lấy quyển sách che nửa mặt
dưới, ngó tui bằng đôi mắt nể sợ.
Các bạn trong lớp đều là
khách hàng cửa tiệm nhà tui, trừ Nam. Lần nọ, khi cậu ta rụt rè hỏi mượn
hộp chì màu, tui “tiếp thị” thẳng tưng: “Sao mày không mua mà xài? Cửa
hàng của tao có nhiều lắm” Gương mặt cậu ta bỗng tràn đầy hy vọng: “Vy
chịu bán hàng cho tui hả?”. Tui tròn mắt: “Hỏi chi lạ. Chiều mày tới
nha!” Y hẹn, chiều Nam lò dò tới cửa tiệm. Cậu bạn cầm lên từng hộp chì
màu, dòm dỏ một hồi, lại đặt xuống. Tui cau mày, hối: “Mày lựa mau đi!”
Nam rụt tay lại, nói thiệt nhanh: “Vy lấy cho mình thứ nào rẻ nhất ấy!”
Tui đưa cho cậu ta hộp chì nhỏ chỉ có 6 cây, tem giá 8 ngàn đồng. Nam lí
nhí: “Cho thiếu nợ được không? Còn 5 ngàn, mai mốt tui trả tiếp!” Nói
rồi, cậu ta thả lên quầy nắm tiền lẻ. Tui đành gật đầu: “Vậy cũng được!”
Lâu lâu, Nam lại ra cửa hàng, bao giờ cũng chọn mua thứ ít
tiền nhất. Và bao giờ, cậu ta cũng ghi nợ. Cột nợ ngày càng dài. Một lần
nọ, tui nhắc chừng: “Mày thiếu nhiều rồi đó. Tao bị má la cho coi! Mà
mày mua nhiều vậy, sao chưa bao giờ thấy dùng đồ mới?” Tên bạn chẳng nói
chẳng rằng, rút về mí bàn, ngồi im.
Thỉnh thoảng, khi ngồi
canh cửa tiệm, tui lại thấy Nam Thỏ cưỡi xe đạp chạy vụt qua. Phía sau
yên xe là mấy cây nước đá cậu ta đi giao cho các xe bán chè hay cửa tiệm
cà phê trong xóm. Cuối tuần, cậu ta ghé vào tiệm, trả bớt số nợ, nhưng
lại mua thêm vài thứ đồ chơi lặt vặt khác. Nỗi tò mò trong tui ngày càng
mạnh. Nam mua đồ dùng học tập và đồ chơi nhiều như vậy để làm gì?
Cuối
tháng, tui quyết định đến nhà Nam. Ngôi nhà nhỏ xíu cuối xóm chợ, không
khóa. Tui đẩy cửa. Bên trong chỉ có một cậu bé gầy nhom, liệt chân, nằm
xoài trên sàn gạch, đang lúi húi vẽ tranh bằng những cây chì màu. Quanh
cậu bé, rải rác những món đồ chơi từng mua ở cửa tiệm nhà tui. Chiều
hôm đó, tui lẳng lặng đập ống heo, lấy tiền bù vào khoản nợ.
Tui
thân với Nam lúc nào chẳng biết. Có một lần, người bạn cùng bàn thổ lộ:
“Mai mốt tui đi vá môi sứt, là trở thành bình thường. Còn thằng em tui,
suốt đời phải ngồi xe lăn. Lo được cho nó chuyện gì, thì tui ráng làm
hết!” Nghe vậy, bỗng tui thấy mình thiệt bé nhỏ biết bao bên cạnh cậu
bạn lặng lẽ rụt rè.