Cứ
bốn năm bố tôi mới ghé qua nhà một lần, ở lại độ mươi ngày. Rồi hơn một
ngàn ngày tiếp theo, nhà tôi chỉ có bốn mẹ con với nhau.
Ba đứa
chúng tôi như những con thú nhỏ không bao giờ yên ổn. Còn mẹ tôi là một
chiến binh quả cảm mang trong lồng ngực mình một trái tim nhân hậu.
Cứ bốn năm bố tôi mới ghé qua nhà một lần, ở lại độ mươi ngày. Rồi hơn
một ngàn ngày tiếp theo, nhà tôi chỉ có bốn mẹ con với nhau.
Ba đứa chúng tôi như những con thú nhỏ không bao giờ yên ổn. Còn mẹ
tôi là một chiến binh quả cảm mang trong lồng ngực mình một trái tim
nhân hậu.
Sau khi giảng giải cho anh tôi nghe, anh đã ngốc nghếch thế nào khi
đem chiếc mũ duy nhất của cả ba anh em và một lọ dầu Con Hổ đổi cho
thằng Cò lấy hai quả cà chua, mẹ lấy roi, quất vào mông anh một cái thật
đau. Mẹ bảo: “Mẹ dạy con bằng lời lẽ, là để cho con nhận ra phải trái.
Mẹ dạy con bằng roi, để cho con nhớ mãi chuyện dại dột này và không dám
lặp lại”.
Anh trai tôi, ôi, anh trai tôi! Anh trèo ổi ngã gãy tay. Anh thường
xuyên về nhà với vết bầm dập rướm máu. Anh mang con cúi xuống đồng hun
chuột, làm cháy bùng lên cả một cánh đồng phơi đầy rạ khô. Anh chạy va
phải tôi, hất tôi ngã vập cằm vào bậc cửa, gãy ba chiếc răng cửa liền.
Rồi anh sợ và trốn biệt tăm. Mẹ tôi đi tìm anh giữa trời mưa gió, đến
nửa đêm khóc vì tuyệt vọng, nằm trong màn ngửa mặt lên mới thấy anh ôm
cột, ngồi thu lu trên xà nhà!
Còn tôi? Cua đồng buộc dây bò lổm ngổm khắp nhà. Chuồn chuồn buộc
đuôi khắp các dây màn. Tôi đem nhốt vào chuồng, nuôi tất cả những gì tôi
bắt được. Cả **** non lẫn chuột con. Tất cả các loại lọ của mẹ, tôi đem
trút hết, lấy làm hồ nuôi cá. Rồi những ổ trứng thằn lằn, trứng ****,
trứng gà tôi đem cho ấp ở những nơi kín đáo, như là chum gạo, chum
khoai. Chén bát ăn cơm tôi đem làm vườn ươm, mạ non, giá đỗ, mộng
khoai…quanh năm nhú mầm dưới gầm giường của mẹ. Và mẹ chỉ cho tôi ăn roi
khi khắp nhà bốc lên mùi chuột chết, cua chết... Rồi tay cầm chổi, chòi
chọt hết mọi ngóc ngách trong nhà, lưng ướt đẫm mồ hôi.
Thằng em út của tôi, mẹ phải thường xuyên vác nó chạy xuống phòng y
tế nắn xương, bó bột vì cái ước mơ làm phi công của nó. Với tấm dù hoa
mẹ dùng làm chăn bay phần phật sau lưng, nó “bay” xuống từ đỉnh đống
rơm, nóc chuồng trâu, chạc ba cây xoan…Thường khi chúng tôi nghe nó phát
lệnh “Hãy xem ta đây”, chạy ra thì đã thấy nó ngã uỵch, rống như bò
dưới đất. Có lần, tôi nghe mẹ hét lên “Nếu mẹ mà có quyền phép gì, mẹ sẽ
triệt hạ tất cả những thứ nhú lên cao khỏi mặt đất đến vài mét.”
Nhưng sau mọi sự cố, cuối cùng mẹ thường ôm chúng tôi vào lòng và
nói: “Nhưng dù sao, rồi các con cũng sẽ lớn lên, thành những người lớn
biết suy nghĩ, thông minh và tử tế.”
Và một ngày, lời tiên đoán của mẹ bỗng thành sự thật, cuộc sống của
mẹ đột nhiên tươi sáng. Ba anh em tôi từ giã tuổi ấu thơ, để bước vào
thời kỳ “biết suy nghĩ, thông minh và tử tế”.
Một lần, tôi hỏi mẹ, nhờ vào đâu mẹ đủ nhẫn nại và nghị lực để vượt
qua những tháng ngày “khủng khiếp” đó? Lại còn lạc quan rằng mẹ sẽ có
những đứa con rất tốt? Mẹ cười “Chẳng phải dù rất nghịch ngợm, nhưng
trong thâm tâm, các con rất muốn làm mẹ vui lòng sao?”
Mẹ luôn làm ba anh em chúng tôi bất ngờ vì tình yêu thương thấu suốt
của mình. Và tôi phải ước rằng, nếu bà mụ đã tặng cho một người phụ nữ
những đứa con, thì hãy tặng họ cả tình thương yêu minh mẫn như của mẹ
tôi.