Tôi là con gái cả của bố mẹ, và được bố đặt tên là Dawn - nghĩa là Bình
Minh. Bố mẹ đều rất thương yêu tôi và đặt nhiều hy vọng vào tôi. Tôi
học nói rất nhanh, biết hát và thường được bố khen là khéo chăm em.
Tôi là con gái cả của bố mẹ, và được bố đặt tên là Dawn - nghĩa
là Bình Minh. Bố mẹ đều rất thương yêu tôi và đặt nhiều hy vọng vào
tôi. Tôi học nói rất nhanh, biết hát và thường được bố khen là khéo chăm
em.
Ngày đầu tiên đi học, tôi nhận ra mình có điều gì đó khác
thường. Những bạn trong lớp mỗi ngày một bộ váy áo khác nhau, bạn nào
cũng có hộp cơm trưa với bình nước giữ nhiệt cùng màu. Còn tôi không chỉ
thiếu quần áo, mà trưa nào cũng chỉ có một cái bánh kẹp đựng trong túi
giấy màu nâu và uống nước từ vòi nước miễn phí của nhà trường.
Tôi
luôn nằm mơ thấy bố mẹ nhặt được vài tờ séc, rồi mua cho tôi một hộp
thức ăn trưa màu hồng cùng với bình đựng nước giữ nhiệt. Thế rồi, đến
năm lớp 2, tôi nhặt được tờ rơi mời gia nhập đội Hướng đạo sinh Brownie.
Tôi thì muốn đến cực độ, còn mẹ cũng cố gắng đến cực độ để giải thích
rằng mẹ không đủ tiền mua đồng phục cũng như đóng các chi phí khác.
Tôi
nhìn bố cầu cứu. Nhưng bố tránh ánh mắt của tôi và bước ra ngoài. Bố
không thích những chuyện “phù phiếm” như thế này, và cũng không tin vào
điều kỳ diệu.
Bố kể về Giáng sinh năm bố 7 tuổi, bố đã lặng người
khi lần đầu nhìn thấy ông già Noel. Ông ấy tung kẹo cho trẻ con, nhưng
bố không cần kẹo. Bố chỉ muốn chạm vào cỗ xe ngựa của ông để chắc rằng
mình không nằm mơ. Bố chạy nhanh hết mức tới gần, với tay chạm vào chiếc
xe tuyệt đẹp và thì... cốp! - bố thấy tay đau điếng. Ông già Noel đập
cả cái roi quất ngựa vào ngón tay bố. “Thằng nhóc, đừng có chạm vào xe!”
- đó là những gì ông già Noel nói. Bố mất hết niềm tin vào mọi ước mơ
trẻ con từ hồi đó. Khi tôi nghe câu chuyện này, tôi bật khóc, tại sao bố
không nhận ra rằng đó không phải là ông già Noel thật sự.
Nhưng nếu những chuyện kỳ diệu có thật thì một cô bé nghèo như tôi cũng phải được gia nhập đội Brownie chứ?!
Cô
giáo JoAn của tôi nhìn thấy tôi loanh quanh một mình đã lại gần hỏi
chuyện. Tôi nói rằng tôi không có vấn đề gì cả, chỉ đang nghĩ tới ước mơ
gia nhập đội Brownie.
- Nhưng mẹ em không đủ tiền mua đồng phục và đóng lệ phí - Tôi nói thêm - Em đang nghĩ xem có cách nào không.
Vài
ngày sau, cô JoAn gọi tôi vào phòng giáo viên sau giờ học, mỉm cười và
đưa cho tôi một cái hộp. Tôi không thể tin vào mắt mình! Trong đó là một
bộ đồng phục của đội Brownie! Đó là đồng phục cũ của cháu gái cô. Thật
kỳ lạ, bộ đồng phục vừa khít với tôi, rất đẹp và mềm mại. Vào khoảnh
khắc đó, tôi biết thật sự có những điều kỳ diệu. Giá như bố từng học cô
JoAn, hẳn bố sẽ tin vào những điều kỳ diệu.
Thế rồi đến ngày
hội lớn của đội Brownie: Bữa tiệc Cha-Con. Chỉ có những người bố mới
được “tháp tùng” con gái mình tới dự. Mẹ đã tìm mua một cái máy khâu cũ
với giá 5 đôla rồi may cho tôi một bộ váy rất đẹp, và cả một cái sơmi
mới cho bố.
Trong bữa tiệc, tôi thấy bố tôi là ông bố “đẹp trai”
nhất. Vào lúc tất cả mọi người đồng ca bài “Bố sẽ gọi con là Cô Con Gái
Nhỏ”, bố nhấc hẳn tôi đứng lên ghế và nói thầm với tôi: “Khi bố nhìn
con, Bình Minh của bố, là bố tin vào những chuyện kỳ diệu”. Tôi thấy rõ
ràng có ánh nước lấp lánh trong mắt bố.
Đó là những khoảnh khắc
không thể quên. Lúc đó, chúng tôi không nghèo, cũng không giàu, không
thất thế, cũng không quyền lực, bởi vì những điều đó không hề quan trọng
nữa. Chúng tôi đơn giản là Bố và Con gái, trải qua khoảnh khắc giàu có
nhất trong cuộc sống của mình. Một khoảnh khắc mà những điều kỳ diệu trở
nên rất thật, và tạo nên một hy vọng để tôi đi tiếp trong cuộc đời.