Đó là một buổi sáng lạnh buốt ở vùng Denver. Thời tiết ở vùng này không
thể dự đoán được. Chỉ mới ngày hôm qua, trời còn nắng ấm, hôm nay đã có
bão tuyết ngập đường.
Đó là một buổi sáng lạnh buốt ở vùng Denver. Thời tiết ở vùng này
không thể dự đoán được. Chỉ mới ngày hôm qua, trời còn nắng ấm, hôm nay
đã có bão tuyết ngập đường.
Một ngày như thế này nên là một ngày
nghỉ ngơi trong nhà. Nhưng đó lại không phải là ngày của tôi. Hôm đó,
tôi có một buổi nói chuyện ở Trung tâm Hội nghị Denver với khoảng 200
sinh viên.
Và khi tìm đến chiếc micro không dây, tôi lại phát
hiện ra nó đã hết pin. Không còn sự lựa chọn nào khác, tôi đành mặc áo
dựng cao cổ, quàng khăn và cắm cúi đi ra khỏi nhà.
Ngay góc dãy phố thứ hai, tôi thấy một biển hiệu nhỏ cho biết rằng có một cửa hàng tạp hoá ngay gần đó.
Trong
cửa hàng cũng chỉ có hai người. Cô bán hàng là người da màu, đứng sau
quầy thu tiền, có chiếc thẻ gắn ở ngực áo, đề tên Roberta. Nếu chỉ nhìn
vẻ ngoài mà đánh giá thì trông cô gái cũng rất đơn giản.
Người thứ hai là một ông cụ, dường như vào đây để tránh rét. Ông cụ loanh quanh giữa những giá hàng, có vẻ không vội vã gì.
Nhưng
tôi cũng không có nhiều thời gian để quan tâm đến một ông cụ rảnh rỗi.
Tôi cần mấy cục pin, và có gần 200 sinh viên đang chờ tôi ở Trung tâm
Hội nghị. Chúng tôi có nhiều việc phải làm và có mục đích.
Ngay
khi tôi định ra quầy tính tiền thì ông cụ đã ra đó trước tôi. Roberta
mỉm cười. Ông cụ thì không nói lời nào. Roberta cầm từng món hàng mà ông
cụ đã chọn để bấm mã số vào máy. Tôi tò mò nhìn theo. Hoá ra ông cụ đi
giữa một buổi sáng lạnh lẽo đến tận đây chỉ để mua một cái bánh ngọt và
một quả chuối! Thật là kỳ cục!
Roberta đã tính ra tổng số tiền,
còn ông cụ thì chậm chạp cho tay vào túi chiếc áo khoác cũ. “Nhanh lên
nào” - Tôi nghĩ - “Ông có thể rảnh rỗi cả ngày, nhưng tôi thì còn rất
nhiều việc phải làm!”.
Ông cụ rút ra một tờ tiền nhàu nát và vài
đồng xu, đặt lên quầy tính tiền. Roberta cười tươi, thu chỗ tiền lại như
thể cô vừa nhận được một kho báu.
Khi Roberta cho chiếc bánh và
quả chuối vào túi nylon, một điều đáng nhớ đã xảy ra. Ông cụ vẫn không
nói lời nào, chỉ chìa bàn tay về phía trước. Bàn tay già nua, gầy guộc
và run rẩy.
Roberta nhẹ nhàng lồng quai của chiếc túi nylon vào cổ tay ông cụ. Và cô cười tươi hơn.
Không
chỉ thế, cô bất chợt nắm lấy cả hai bàn tay ông cụ, nhanh chóng lấy
chiếc khăn cô đang đặt trên lò sưởi để quấn vào tay ông cho ấm.
Sau
đó, Roberta quàng chiếc khăn lên cổ cho ông cụ, và cài thêm một khuy áo
cho ông. Ông vẫn không nói lời nào, nhưng tôi tin rằng trong đôi mắt
già nua đang có những tia sáng ấm áp. Có thể ông đang ghi nhớ lại khoảnh
khắc này, ít nhất là đến ngày mai, khi ông quay lại đây mua hàng.
Quàng xong khăn cho ông cụ, Roberta nhìn ông và trách:
-
Nào, cháu đã nhắc ông bao nhiêu lần là phải mặc thật ấm khi ra đường?
Cháu dặn ông phải cẩn thận cơ mà?! - Cô dừng một chút như để nhấn mạnh -
Cháu muốn ngày mai vẫn nhìn thấy ông đến đây khoẻ mạnh!
Ông cụ cầm chiếc túi và lại chậm chạp đi ra cửa.
Lúc
đó, tôi nhận ra rằng ông cụ đến đây không phải để tìm một chiếc bánh
ngọt và một quả chuối. Ông đến để tìm sự ấm áp. Trong trái tim.
Tôi hỏi Roberta:
- Đó là họ hàng hay hàng xóm của cô phải không, Roberta?
Roberta
có vẻ phật ý khi tôi cho rằng cô chỉ đối xử như vậy với hàng xóm hoặc
họ hàng. Đối với Roberta, rõ ràng, tất cả mọi người đều đặc biệt.