Đêm Giáng sinh luôn là đêm được mong đợi nhất ở thị trấn nhỏ Cornwall.
Đó là vì năm nào, mọi người cũng tổ chức một đêm hội Giáng sinh và một
màn hoạt cảnh của trẻ em khắp thị trấn về câu chuyện nguồn gốc Giáng
sinh. Đối với bọn trẻ thì đây là một màn trình diễn lớn và đứa nhóc nào
cũng muốn có một vai.
Đêm Giáng sinh luôn là đêm được mong đợi nhất ở thị trấn nhỏ
Cornwall. Đó là vì năm nào, mọi người cũng tổ chức một đêm hội Giáng
sinh và một màn hoạt cảnh của trẻ em khắp thị trấn về câu chuyện nguồn
gốc Giáng sinh. Đối với bọn trẻ thì đây là một màn trình diễn lớn và đứa
nhóc nào cũng muốn có một vai.
Chính vì thế nên với Harold là cả
một vấn đề. Harold nhất định cũng muốn góp mặt, nhưng nó là một cậu bé
rất đơn giản, hay nói thật hơn, Harold chậm chạp và hơi kém phát triển
trí tuệ.
Những người dựng hoạt cảnh rơi vào tình thế tiến thoái
lưỡng nan - họ biết Harold sẽ rất buồn nếu không được phân vai, vì đây
là năm đầu tiên cậu bé đủ tuổi tham gia; nhưng họ cũng sợ rằng Harold sẽ
làm tan nát khoảnh khắc tuyệt diệu nhất trong năm của cả thị trấn. Cuối
cùng, vì Harold năn nỉ ghê quá, họ quyết định cho Harold đóng vai người
chủ quán trọ. Vai này sẽ chỉ có một hành động mở cửa và một câu thoại:
"Xin lỗi, chúng tôi hết chỗ rồi". Mọi người đều cho rằng một câu đó sẽ
chẳng làm ảnh hưởng gì đến hoạt cảnh Giáng sinh cả.
Quảng trường lớn
của thành phố đông nghẹt người vào đêm Giáng sinh. Sân khấu rất hoành
tráng, có vẽ và dựng nhiều hình ảnh, bao gồm cả cánh cửa nhà trọ của
Harold.
Trước giờ diễn, phía sau sân khấu, chú đạo diễn lo lắng lại
gần Harold: "Nào Harold, bây giờ cháu phải nhớ nhé! Khi bạn John lại gần
và nói: "Anh có còn phòng nghỉ qua đêm nay không ạ?", thì cháu sẽ
nói...? Cháu sẽ nói gì nào?".
Hơi ngập ngừng, rồi Harold cũng đáp: "Cháu sẽ nói: "Xin lỗi, chúng tôi hết chỗ rồi". Chú đạo diễn gật đầu nhẹ nhõm.
Hoạt
cảnh diễn ra như mong đợi, với những cô bé mặc váy thiên thần múa hát
và được mọi người nhiệt liệt hưởng ứng. Cuối cùng, đến vai của bé John
cùng một bạn nữ. Họ gõ cửa "nhà trọ". Phía sau sân khấu, chú đạo diễn
vội vã nhắc Harold mở cửa. Và xảy ra một chuyện không ai nghĩ tới: cánh
cửa bị kẹt! Tất cả mọi người im lặng chờ đợi. Harold ra sức đẩy cánh
cửa. Cuối cùng, dùng hết sức mình, Harold cũng đẩy được cánh cửa ra, và
bé John hỏi:
- Anh có còn phòng nghỉ qua đêm nay không ạ?
Harold sững người lại.
Từ phía sau sân khấu lại vọng lên tiếng nhắc khá to của chú đạo diễn: "Xin lỗi, chúng tôi hết chỗ rồi".
Harold lắp bắp: "Xin lỗi... chúng tôi hết chỗ rồi".
Và thêm một tiếng nhắc nữa, Harold lại lấy hết sức đóng cửa lại.
Chú đạo diễn thở phào nhẹ nhõm. Thế là hết vai diễn của Harold và không ai còn phải căng như dây đàn mà hồi hộp nữa.
Nhưng
ngay lúc mọi chuyện tưởng chừng như đã "an bài" thì chợt "cánh cửa nhà
trọ" rung lên thêm một lần nữa, rồi... mở bật ra! Harold quay lại sân
khấu! Và rồi, trong một khoảnh khắc mà chưa ai kịp biết chuyện gì xảy ra
nhưng chắc chắn sẽ không thể quên được, Harold chạy vụt theo bé John,
kêu to hết sức có thể: "Đợi đã! Đợi đã! Các bạn có thể nghỉ trong phòng
của tớ!".
Dường như Harold bé nhỏ hiểu ý nghĩa thật sự của Giáng
sinh. Làm sao bạn lại không giúp đỡ một người khác khi bạn có thể?
Harold đã không chỉ mở cánh cửa để giúp đỡ. Ai có thể trách được Harold
khi cậu suýt quên lời thoại nhưng lại luôn nhớ mở cửa trái tim của mình.