Nó muốn nổ tung!
Không, không phải! Mà là nó muốn làm tất cả mọi thứ
nổ tung trừ nó và “cậu bạn dễ thương” ấy! Ôi! Vui hơn nhiều so với cái
cách một đứa trẻ ngồi khóc nỉ non rồi được bố mua cho một cây kẹo mút và
nhảy tưng tưng - dù nó cũng vừa kết thúc màn nhảy tưng tưng tương tự
giữa phòng của mình! “Không thể kiềm chế cái sự sung sướng ấy lại được!”
Nhưng
vẫn phải kiềm chế thôi! Vì cái Vân không thể cứ nhìn nó hành động bất
thường mãi được. Cái Vân bắt nó kể câu chuyện mà nãy giờ nó đã dùng
những tính từ như “kịch tính, hồi hộp, thót tim...” để miêu tả. Tò mò
khủng khiếp! Bị con bạn tóm lại bắt ngồi yên, nó bắt đầu hắng giọng lên
xuống, uống tới vài chục ngụm nước để “xuôi xuôi niềm hạnh phúc” và
trình bày bằng một cái giọng ngọt hơn trà sữa...
- Rõ ràng mày biết
rằng tao đã bị sét xẹt trúng đỉnh đầu vào chủ nhật tuần trước. Ơ kìa,
tròn mắt ra cái gì? Thì cái tên mà tao với mày gặp trên Highland ý!
Thật ra cái Vân đang bị nghẹn hột ômai nên mắt mũi mới tròn tròn dẹt dẹt, chứ ai mà quên được cái hôm đó.
-
Ực! Rồi rồi! Cả buổi hôm đó mày cứ gào thét với tao về sự ấn tượng mà
hắn để lại cho mày. Khiếp quá! Tao chả thấy hắn đẹp trai ở chỗ nào cả?
Nhi giãy nảy:
-
Vấn đề không phải ở chỗ đẹp trai, mà là ở chỗ tao thấy hắn thật sự ấn
tượng. Vừa nhìn thấy hắn tao đã nghĩ: "Một kẻ đáng để mình thử kết bạn".
Sau hôm đó, (e hèm) mày biết tao đã làm gì không? (lại e hèm) Ngày nào
tao cũng lên Highland vào tầm giờ đấy, ngồi đúng chỗ đấy, chả để làm gì
cả ngoài việc chờ đợi. Tao lên đó đựơc đúng một tuần và đau đớn sao, tao
chả thấy hắn đâu cả!!!