HÒA LẠC HÒA BÌNH-EXPRESSWAY
Chào mừng bạn đến với diễn đàn trang web Hòa Lạc - TP.Hòa Bình Expressway !
HÒA LẠC HÒA BÌNH-EXPRESSWAY
Chào mừng bạn đến với diễn đàn trang web Hòa Lạc - TP.Hòa Bình Expressway !
HÒA LẠC HÒA BÌNH-EXPRESSWAY
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


 
Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
Thiết kế name card, độc đáo kết hợp màu sắc ấn tượng
In card visit nhanh, in card visit rẻ đẹp, in card visit ở Hà Nội
Chuyên photo A4-A0, photocopy giá rẻ
In nhanh poster đẹp tại Hà Nội
Nơi in tờ rơi, tờ gấp màu nhanh nhất tại Hà Nội
in card công ty xây dựng Trần Đăng Ninh
In màu a4-a3, photo coppy, giá rẻ năm 2014 tại Trung Hòa
in màu a4-a3 laser siêu rẻ, siêu đẹp, đặc biệt giá cả rất hợp lý — Hà Nội
Làm kỷ yếu, in kỷ yếu số lượng ít đẹp và trang nhã, thiết kế chuyên nghiệp chất lượng cao tại Hà Nội
In kỷ yếu giá rẻ nhất Hà Nội
In kẹp file, kẹp tài liệu giá cả cạnh tranh
Đường cao tốc Chongzun
Autorun Virus Remover 3.1.0422 - Ngăn chặn mọi virus autorun từ USB
Microsoft Security Essentials 2.1.1116.0 Final - Trình diệt virus miễn phí từ Microsoft
5 Antivirus miễn phí tốt nhất của năm 2011
[Phần mềm + Hướng dẫn]Tích hợp Hiren's BootCD 14.1 Rebuild và mọi phiên bản vào menu boot vào Ổ Cứng (HDD) và RAM cho Windows 7 !!!
[Phần mềm + Hướng dẫn]Tích hợp Hiren's BootCD 14.1 Rebuild và mọi phiên bản vào menu boot vào Ổ Cứng (HDD) và RAM cho Windows 7 !!!
TuneUp Utilities 2010 9.0.2020.2 Final - Bộ công cụ tối ưu hàng đầu cho PC
Hot! Driver.Genius.Pro v10.0.0.761 Final _Crack No Virus ---Update driver mới nhất -» CHUẨN KO CẦN CHỈNH->NHANH TAY HỐT NÀO :D
Your Uninstaller! 7.4.2011.12 (Updated 08.11.2011) _ Gỡ phần mềm hàng đầu !!!





















Share | 
 

 Một Chút gì để nhớ

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Admin
Admin
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 1754
Điểm : 6794
Ngày tham gia : 22/12/2010
Tuổi : 39
Đến từ : Hà Nội
Level: 39 Kinh nghiệm: 1754%
Sinh mệnh: 1754/100
Pháp lực: 39/100

NGƯỜI ĐIỀU HÀNH
Phù hiệu: Một Chút gì để nhớ POLLICE

Một Chút gì để nhớ Empty
Bài gửiTiêu đề: Một Chút gì để nhớ   Một Chút gì để nhớ Icon_minitimeWed Mar 02, 2011 11:49 pm





Một Chút gì để nhớ

Phạm Văn Nhàn

















Buổi
tối, dãy phố bên kia đường đèn sáng trưng. Những chiếc xe khách dừng
lại bên nay cầu, những người đàn bà và con nít chạy đến mời mọc khách
trên xe để bán những thứ mà họ đem tới. Một buổi tối như mọi buổi tối ồn
ào cho tới khuya. Vũ nói với tôi như thế, khi ngồi
uống trà với Vũ trước hiên nhà bên ngôi chùa cũ mà những ngày còn bé,
Vũ sống trong ngôi chùa này. Ngôi chùa tôi đã đến thăm mỗi khi có dịp về
thị trấn thăm em. Thăm chùa và thăm vị sư còn rất trẻ. Ông thích làm
thơ, ngoài những giờ sớm chiều tụng kinh và gõ mõ.




Tôi
thích cảnh u tịch trong ngôi chùa khi ngồi hàn huyên với ông bên tách
trà nóng sau hậu liêu. Ngồi với ông, tôi quên đi những năm tháng buồn bã
mà tôi đã dấn thân vào trong cuộc chiến này. Chẳng thấy có cường độ giảm. Mà ngày càng khốc liệt hơn.




Nhưng
hôm nay, về lại đây, em đã ra đi. Chỉ còn lại Vũ, sống âm thầm, như một
nhân chứng để nhìn lại khoảng thời gian đã qua. Ðể nhìn lại những thay
đổi từ một thị trấn nhỏ ngày xưa mất an ninh, đường xá vẫn là những con
đường cát nóng bỏng. Nhưng với tôi, thị trấn này vẫn là một nơi rất gần,
và còn mãi trong trí nhớ những ngày qua. Bạn bè, em và ông sư.




Buổi
chiều, Vũ hỏi tôi có ra biển không? Tôi nói có. Chị Vũ cười: một kỷ
niệm khó quên phải không? Tôi rít mạnh hơi thuốc lá, nói với chị biển
lúc nào cũng có trong tôi mà. Tôi biết, chị cười cười…nhìn tôi với Vũ đi
về phía những đồi cát. Biển không xa, chỉ qua vài ngọn đồi cát là gặp.
Như ngày xưa, em thường rủ tôi ra ngồi dưới chân đồi cát, nhìn biển.
Những con sóng vẫn đuổi nhau, ngày này qua ngày khác. Có những buổi sáng
trời im, gió lặng, nước biển rút ra xa và những con dã tràng đang se
cát dưới chân hai đứa. Em rượt đuổi và những dấu chân trần in trên cát
như ngày nào trên bãi biển quê em. Ðẹp lắm!




Sau
đồi cát, một vài ngôi nhà Tây còn bỏ lại, một nơi nghỉ mát của những
người dân trên phố thị xuống, những cây sứ trắng lâu năm, như những gốc
cổ thụ cho hoa thơm ngát chung quanh. Những bông sứ thật dễ thương, màu
trắng pha ít vàng, mà có hôm gió mạnh, tôi đưa em lên ngồi trong sân của
khu nhà Tây này. Mùi hoa sứ thoang thoảng như mùi con gái ngày nào, lần
đầu đưa em dạo chơi trên bãi biển Nha Trang, khi tôi có được vài ba
ngày nghỉ, đến thăm khi em mới ra trường chọn về làm việc nơi thị trấn
này. Em bảo, em sợ tiếng chân người và tiếng chó sủa. Những đêm có tiếng
súng bắn nhau bên kia những ngọn đồi, Vũ thường nói với tôi, đêm nào
chẳng thế. Chiến trận lớn thì không có, nhưng nhỏ thì lai rai, hai bên
đều giành giựt.




Bóng
đêm và nỗi sợ hãi trên từng gương mặt của mọi người. Còn tôi thì ở xa
và quen rồi. Và cứ thế, giữ mối liên hệ quen em, hẹn hò nhưng vẫn giữ
một khoảng cách im lặng trong suốt cuộc đời của tôi. Để rồi sự im lặng
ấy cũng như những đồi cát mênh mông, những ghềnh đá nơi bãi biển, những
gốc hoa sứ cằn cỗi trong khuông viên của những ngôi nhà Tây mà tôi và em
hay ngồi. Sự im lặng của mỗi người cứ thế kéo dài cho đến tận hôm nay
ra biển một mình với Vũ. Nước lớn. Gió lớn. Những con sóng bạc đầu cứ xô
nhau đuổi vào bờ không làm chùng bước của em và những người đã đưa em
đi. Và, em đã ra đi.




Anh đến và em đã đi xa rồi,
như chiếc bóng ngày hôm nay anh đuổi mãi chắc không bao giờ bắt được.
Bây giờ chỉ còn là kỷ niệm. Nuôi dưỡng nó phải không, tôi nói với Vũ.
Nhiều khi tôi muốn quên đi để còn phải sống và tìm việc làm để sống. Và,
lỗi tại ai? Vũ hỏi. Tôi chịu. Chờ đợi. Vâng, chờ đợi, biết đâu ngày nào
đó gặp lại em , như trên bãi khuya, nơi bờ biển quê em ngày nào lang thang uống rượu trở về ngôi nhà trọ của người bạn ở đường Phan Ðình Phùng hát nghêu ngao: Nha Trang, ngày về, mình tôi trên bãi khuya…Không,
không phải trên bãi khuya mà còn trên những con đường khuya khác nữa,
dưới ánh đèn vàng vọt có mấy người bạn cùng một màu áo trận lang thang,
đá những lon bia của ai đó uống vất bừa bãi. Tiếng kêu leng keng khô
khốc trên đường khuya, hay nằm ngủ dưới bóng những cây bàng trong khuông
viên của viện Pasteur, nghe thời gian trôi qua trong đêm và tiếng sóng
vỗ bên kia đường Duy Tân mà buồn ứa nước mắt. Bây
giờ Vũ hỏi tôi, tại ai? Tôi nào biết. Có thể tại tôi không dám nói; vì
nói ra sợ em tan biến như bọt biển, cho nên tôi im lặng suốt đời.




Cũng
như hôm được về, đón chuyến xe đò trên đường về quê. Xe dừng lại dưới
chân đèo, đón chuyến xe lam để vào thành phố. Hy vọng sẽ gặp lại em cũng
trở về quê cũ, sau tháng 4 năm 1975 . Nào ngờ, tất cả đã đổi thay. Bạn
bè cũng ra đi, những con đường đã qua, vắng ngắt. Lang thang mãi chẳng
gặp ai để hàn huyên, nhắc lại một thời đã qua, nó như một kỷ niệm. Dù,
không là gì cả, chẳng ai vượt được thời gian qua để làm sống lại. Nhưng
ít ra, nó vẫn còn đọng lại trong tâm của mỗi người một chút gì để nhớ,
phải không? Như ngày nào, em nhớ khói thuốc lá tôi thường hay hút,
bastos xanh. Em bảo, em ghiền khói thuốc ấy.




Tôi
nói với Vũ điều ấy, như nhắc lại một hình ảnh đẹp . Vũ cười, lãng mạn
đấy. Chị Vũ ngồi bên cạnh cũng cười và phụ họa: ít có cô nào nhớ khói
thuốc lá của người mình yêu. Tôi vội đính chính.




Bưng
tách trà nóng áp vào lòng hai bàn tay, nghe ấm áp vô cùng. Chị Vũ cười
pha thêm nước sôi vào bình, hỏi: khi chiều ra biển anh nhớ gì không? Nhớ
chứ chị. Một kỷ niệm đẹp mà, khó quên. Vừa nói, tôi vừa nhìn chị. Chị
mập thêm ra và đẫy đà dù đã năm mặt con. Ba đứa ở bên trời Tây, cuộc sống ổn định khi tuổi về già không như ngày nào còn lận đận.




Tiếng
ồn từ bên kia đường bắt đầu lắng xuống dần. Ngôi chùa cũ ẩn dưới vòm
cây về khuya thật âm u. Ông sư ngày xưa đã tịch, Vũ còn giữ lại những
bài thơ ông làm như một kỷ niệm mà tôi đã gặp, đã được đọc thơ ông. Một
ông sư có tính nghệ sĩ. Biết buồn khi nhìn lá rơi. Và, biết vui khi thấy
một đứa bé chào đời. Dù biết đời là khổ. Tôi trở lại đây, sư đã ra đi,
em cũng ra đi. Sư ra đi không trở lại. Ông đã vào cõi vĩnh hằng. Có còn
chăng là những bài thơ viết trên những trang giấy đã úa vàng . Còn em,
thì ở xa vạn dặm. Với tôi, như nhìn về một phương trời xa nào đó, để
tưởng nhớ mà thôi. Tôi nói hoài với Vũ như thế.




Trời
về khuya, gió biển thổi qua những đồi cát hơi lạnh. Tôi bưng tách trà
nóng trong đôi tay như để tìm chút hơi ấm, hỏi Vũ: bên kia đường, tôi
nhớ ngày xưa đâu có nhà cửa nhiều như thế? Vũ kéo dài hơi thuốc lá: chỉ
vài ba ngôi nhà tôn lánh cư. Phía sau những ngôi nhà đó là đồi cát, ông
biết mà, quê tôi toàn cát với đồi. Đi sâu vào trong đó là rừng và núi.
Con đường giao liên từ trên núi xuống. Ngày nào, đêm nào cũng có người
ngã xuống. Hai bên đều cố giữ nó. Súng nổ. Như em từng nói với tôi, em
sợ bóng đêm, tiếng chó sủa và chân người…





ngồi duỗi chân ra, thoãi mái: bây giờ tiếng súng đã im, người ta về cất
nhà mở quán. Bỗng nhiên từ chân cầu đổ xuống thành nơi hội tụ cho những
chiếc xe khách đường dài chạy thâu đêm. Cuộc sống có đổi thay.




Nhưng,
ngôi chùa cũ vẫn như ngày nào. Những ngôi nhà Tây trên đồi cát vẫn như
ngày nào. Những gốc sứ cằn cỗi kia vẫn như ngày nào. Và, chỉ có tôi là
thay đổi, già đi với thời gian. Ðêm về khuya, tiếng sóng vỗ vào ghềnh đá
nghe càng rõ, một thứ âm thanh đều đều không ngắt quãng, nghe sao buồn
quá đỗi đêm nay./.






Phạm Văn Nhàn
Về Đầu Trang Go down
https://duonghoalac-hoabinh.forumvi.com
 

Một Chút gì để nhớ

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 

 Similar topics

-
» Vui chút sơ sơ
» Alyac-Antivirus - PM Của Hàn Quốc Thử Xem Có Khác Của Việt Chút Nào Không!
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
HÒA LẠC HÒA BÌNH-EXPRESSWAY :: GIẢI TRÍ :: VĂN HỌC :: Truyện ngắn-
Chuyển đến