Tối nào, cậu bé cũng vào phòng ông, ngồi tựa cằm lên đầu
gối ông và hỏi đủ các câu trên trời dưới bể như bất kỳ một đứa bé nào.
Nhưng một hôm, cậu bé vào phòng ông với vẻ mặt còn vương nét bực bội
giận hờn.
Ông cậu bé liền bảo:
- Cháu cứ ngồi xuống và kể cho ông nghe chuyện gì xảy ra suốt ngày hôm nay.
Cậu bé ngồi thụp xuống đất, lại tựa cằm vào đầu gối ông. Cậu ngước mắt
nhìn khuôn mặt nhiều nếp nhăn và phúc hậu của ông, rồi lặng lẽ khóc. Sau
một hồi thút thít, cậu bé mới kể:
- Hôm qua bố đưa cháu vào thành phố để bố bán hàng. Bố nói nếu cháu
ngoan và giúp bố gói đồ cho khách, bố sẽ mua cho cháu thứ gì cháu thích.
Cháu thích rất nhiều thứ ở thành phố, vì cháu chưa vào thành phố bao
giờ. Nhưng cuối cùng, cháu thấy một cây bút bằng kim loại sáng loáng rất
đẹp, lại nhỏ gọn, nên bố mua cho cháu.
Nói đến đây, cậu bé tựa đầu vào đầu gối ông và im lặng. Ông nhẹ nhàng đặt tay lên mái tóc ram ráp của cậu bé:
- Rồi sao nữa ?
Không ngẩng đầu lên cậu bé đáp:
- Rồi cháu chờ bố đi lấy xe chở cháu về. Nhưng trong khi cháu đứng chờ,
một bọn trẻ thành phố đi qua và thấy cháu. Chúng đi quanh và nói đủ
những điều không hay, rằng cháu thật là bẩn thỉu, nhà quê và ngu ngốc
nên không thể có một cây bút đẹp như thế. Rồi đứa lớn nhất đẩy cháu ngã
làm rơi cái bút. Một đứa khác chộp lấy nó rồi chúng chạy mất, còn vừa
chạy vừa cười – Nói đoạn, sự bực bội như trở lại, cậu bé gằn giọng –
Cháu ghét bọn nó !!!
Người ông, với đôi mắt nhìn thấy nhiều việc trên đời, bế cậu bé lên giường để nhìn thẳng vào mắt cậu.
Ông bảo:
- Ông cũng sẽ kể cho cháu nghe một câu chuỵên. Có nhiều khi ông cũng cảm
thấy vô cùng căm ghét những kẻ độc ác, những ai không biết hối hận,
những người được hưởng quá nhiều … Nhưng sự căm ghét thường làm chúng ta
mệt mỏi chứ không bao giờ ảnh hưởng đến những người chúng ta căm ghét.
Nó cũng giống như tự mình uống thuốc độc rồi ngồi ước rằng người mình
ghét sẽ đau bụng mà chết. Cảm giác này hầu như ai cũng có. Như thể hai
con chó rất lớn bên trong mỗi người, một con trắng và một con đen.
Con chó trắng tốt bụng và không làm hại ai nếu không ai làm ảnh hưởng
đến nó. Nó chỉ vùng dậy khi có lẽ phải và có quyền được làm, và làm theo
đúng cách.
Nhưng con chó đen thì luôn cáu giận. Chuyện nhỏ đến mấy cũng làm nó nổi
điên nổi khùng. Nó chống lại tất cả mọi người, mọi ngày, không vì lý do
gì cả. Nó không biết suy nghĩ vì sự tức giận và căm ghét trong nó quá
lớn. Nhưng nó chẳng làm được gì, việc tức giận không bao giờ làm thay
đổi được mọi việc.
Đôi khi, thật khó mà sống với cả hai chú chó này trong đầu óc mình, vì cả hai đều muốn làm chủ lý trí của mình.
Cậu bé háo hức nhìn ông, hỏi:
- Rồi con nào thắng, hả ông?
Người ông mỉm cười:
- Con nào ông cho ăn thì thắng.